Trong Vân Dương tông có mười một trưởng lão nội môn, mỗi lần vòng thứ nhất chọn lựa mười người, ba năm sau đợt thứ hai chọn mười người đều rơi vào tay trưởng lão khác. Đệ tử mới đến Vân Dương tông sau khi biết tình huống của Vũ trưởng lão sẽ không chọn làm sư phụ của mình, vì điều này ảnh hưởng tương lai của bản thân.  

Vũ trưởng lão tuy có địa vị cao thượng nhưng các trưởng lão khác cũng không kém cỏi gì, đều như nhau, so sánh thì không ai muốn chọn Vũ trưởng lão làm sư phụ.  

Cứ thế nhiều năm qua Vũ trưởng lão vẫn thu được ba đệ tử. Nghe nói ngày xưa trong một lần lựa chọn đệ tử thân truyền, Vũ trưởng lão tức giận nhất quyết muốn chọn một đệ tử trở thành đồ đệ của mình, thiên phú tốt nhất năm đó.  

Nhưng đến cuối cùng đệ tử kia thực lực tầm thường, trong số đệ tử bình thường chỉ cỡ trung đẳng. Ba đệ tử của Vũ trưởng lão hiện tại có hai người trong tông, một người tu vi Vũ Phách bát trọng, một người tu vi Vũ Tướng nhất trọng nhưng đã đến tuổi trung niên. Đệ tử cùng năm với hai người kém cỏi nhất cũng đến Vũ Phách bát trọng, hai đệ tử của Vũ trưởng lão sử dụng tài nguyên tu luyện nhiều hơn người ta gấp mấy lần. Tất cả chứng minh Vũ trưởng lão không biết dạy đồ đệ.  

Sau này Vân Dương tông không còn dám cho Vũ trưởng lão phá hỏng đệ tử có thiên phú cực tốt nữa. Vân Dương tông đồng ý trừ mười đệ tử đứng đầu chọn lựa đệ tử thân truyền ra còn lại tùy tiện Vũ trưởng lão thu nhận.  

Một số đệ tử bình thường không trúng tuyển đệ tử thân truyền có một số thiên phú ngang ngửa đệ tử thân truyền đều ngóng trông được Vũ trưởng lão nhận làm đệ tử. Nhưng Vũ trưởng lão bị đả kích kiên quyết không nhận, vì nếu nhận tức là chứng minh lão có địa vị thấp hơn trưởng lão khác. Vũ trưởng lão rất sĩ diện.  

Vì thế trong tay mười trưởng lão đông đúc đệ tử, thế lực lớn mạnh. Môn hạ của Vũ trưởng lão thì vắng vẻ đìu hiu, hiện tại mới chỉ có hai đệ tử.  

Bây giờ Lục Lâm Thiên mới hiểu vì sao lúc đó Vũ trưởng lão lại thu hắn làm đồ đệ. Hắn sợ sau này khi trở về tông môn sẽ không tới lượt hắn. Vì vậy hắn mới đem vũ kỹ Huyền cấp ra dụ hoặc Lý Lâm Thiên, hắn sợ khi trở về tông môn lại bị những trưởng lão khác giành mất.  

Hiện tại cũng chỉ có Vũ trưởng lão biết Lục Lâm Thiên là Vũ Sư cửu trọng, Vũ giả tam hệ, đến lúc đó đi đâu cũng có thể ngẩng cao đầu a.  

Lục Lâm Thiên cười khổ, chỉ là hắn cũng không có để tâm lắm. Dù sao đi nữa mục đích của hắn đến Vân Dương Tông cũng không phải tìm một sư phụ tốt. Bản lĩnh của hắn đều do tự học mà thành. Mục tiêu của hắn khi đến đây chính là vũ kỹ thân pháp Phù Quang Lược Ảnh và Vạn Niên Xích Đồng của Vân Dương Tông mà thôi. Mà hiện tại có Vũ trưởng lão làm sư phụ, bằng vào thân phận của Vũ trưởng lão, đến lúc đó hắn muốn tìm Phù Quang Lược Ảnh cũng tiện hơn nhiều. Nói thế nào đi nữa, Vũ trưởng lão cũng là sư huynh của tông chủ. Chỉ bằng điểm này cũng có địa vị cực cao. Vì vậy, trở thành đệ tử Vũ trưởng lão, đối với hắn có lợi mà không có hại.  

Mọi người ở trong sảnh nhỏ của Trung Thiên Nam Hải hàn huyên mấy canh giờ rồi mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Mỗi đệ tử đều có một gian phòng nhỏ thuộc về mình, vật phẩm trong phòng cũng có đầy đủ mọi thứ. Sau khi Lục Lâm Thiên trở lại căn phòng của mình nhìn qua cũng rất thỏa mãn. Trong căn phòng này còn có một cái cửa sổ nho nhỏ, tuy rằng căn phòng này không bằng Phi Linh môn, thế nhưng có một căn phòng riêng biệt, bản thân hắn khi tu luyện và làm một chút chuyện cũng tiện hơn nhiều.  

Trong lúc nói chuyện phiếm, Lục Lâm Thiên đối với cuộc sống bình thường của đệ tử cũng lý giải được không ít. Một ngày bình thường của Vân Dương Tông cũng không được tốt cho lắm. Toàn bộ tạp vụ của Vân Dương Tông đều do đệ tử bình thường làm. Từ quét rác, bổ củi, còn có tuần tra bên ngoài sơn môn đều là việc mà những đệ tử bình thường phải làm. Sau khi làm xong tạp vụ mới chính là thời gian tu luyện.  

Đồng thời, thực lực yếu bị kẻ có thực lực mạnh hơn khi dễ, đó là chuyện thường tình ở đây. Chỉ cần không chết người, trưởng lão trong tông cũng sẽ không quản tới.  

Đối với chuyện này, thứ Lục Lâm Thiên cảm thấy phiền nhất chính là mỗi ngày phải làm tạp vụ. Thế nhưng có một chuyện Lục Lâm Thiên phải đi xem một chút. Dựa theo lời mấy người kia, trên Diễn Vũ trường có một Hổ bảng, ghi lại một trăm người mạnh nhất trong hàng đệ tử bình thường. Một khi được ghi lại trên Hổ bảng thì không cần làm tạp vụ nữa.  

Người khiêu chiến thành công thì được ghi tên trên Hổ bảng, đồng thời không cần làm tạp vụ a. Khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười. Để khỏi phải làm tạp vụ, ngày mai hắn đi lên khiêu chiến đám người trên Hổ Bảng một chút mới được. Cũng tiện thể khiến thức một chút, rốt cuộc thực lực đệ tử bình thường của Vân Dương Tông rốt cuộc tới đâu a.  

Khoanh chân ngồi xuống, Lục Lâm Thiên chậm rãi tu luyện. Hiện tại đã tới Vân Dương Tông, hắn không thể tùy ý thôn phệ chân khí và linh khí để đột phá, cho nên trước tiên phải thôn phệ đan dược, chờ sau khi đột phá tới Vũ Phách rồi nói tiếp. Tới lúc đó hắn có thể chịu được năng lượng khổng lồ bên trong yêu đan và linh đan, phỏng chừng năng lượng bên trong còn mạnh hơn so với đan dược.  

Mà hiện tại, hắn phải đề thăng linh lực của bản thân, chờ sau khi đạt tới Cửu Trọng Linh Sư và Cửu Trọng Vũ Sư thì mới có thể chuẩn bị đột phá Vũ Phách và Linh Phách.  

Một lát sau, chung quanh thân thể Lục Lâm Thiên được bao phủ bởi một vòng quang mang nhàn nhạt tiến vào trạng thái tu luyện. Chuẩn bị cho việc ngày mai khiêu chiến cao thủ trên Hổ Bảng. 

Tu luyện một đêm, sáng sớm hôm sau, ánh mắt trởi chiếu xuống mặt đất, Lục Lâm Thiên tỉnh lại, miệng khẽ thở ra một ngụm trọc khí. Cảm giác được chân khí và linh lực trong cơ thể sung mãn, hắn khẽ mỉm cười.  

– Hổ Bảng, hôm nay tới kiến thức một chút.  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm.  

– Nhạc Bất Quần, đã tới giờ rồi, nên giao ra đây đi.  

Bên ngoài đình viện số tám sáu, lúc này có mười mấy đệ tử bình thường của Vân Dương Tông vọt tới.  

Bên ngoài đình viện hiện tại có bốn người chính là Nhạc Bất Quần, Bành Truyện Hùng, thêm Dược Vĩnh và Dương Vĩ, sắc mặt bốn người có chút xấu xí.  

– Chu Bảo Điền, cho chúng ta thêm chút thời gian nữa, hiện tại chúng ta cũng không có.  

Bành Truyện Hùng nhìn thanh niên tay cầm trường kiếm đứng trước mười người kia nói.  

– Không có sao? Vậy thì theo quy củ mà làm, các ngươi để chúng ta đánh một lát rồi ta sẽ cho ngươi thêm thời gian.  

Thanh niên kia cười to nói.  

Đình viện số tám mươi sáu ồn ào khiến cho không ít đệ tử ở các đình viện chung quanh đi ra xem náo nhiệt.  

– Lại đến rồi. Người ở đình viện số tám mươi sáu lại bị người ta đánh kìa.  

– Ai bảo bọn họ đắc tội người không nên đắc tội, bị đánh là chuyện thường tình.  

Có một số đệ tử đứng xem chung quanh lúc này bắt đầu thấp giọng bàn luận.  

– Sao lại xảo hợp như vậy.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play