- Lâm Thiên, Du Thược kia là người phương nào?  

Nhìn thấy hàn ý ngập trời từ trên người Lục Lâm Thiên lan tràn ra, Vân Khiếu Thiên hỏi.  

- Phụ thân, Du Thược là nhi nữ của Lâm Thiên và Lăng Thanh Tuyền.  

Vân Hồng Lăng bên người Vân Khiếu Thiên nói.  

- Ah...  

Vân Khiếu Thiên lập tức nghẹn họng, Lăng Thanh Tuyền là người phương nào đương nhiên hắn hiểu rõ.  

- Lâm Thiên, ngươi định làm thế nào?  

Nam thúc khẽ cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.  

- Nghĩa phụ, con đi Thiên Kiếm sơn mạch.  

Lục Lâm Thiên không có một chút do dự nào, mẫu tử Du Thược bị Huyết Kiếm bắt, hắn không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải mau chóng cứu mẫu tử các nàng ra.  

- Một mình ngươi đi sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, dù sao Huyết Kiếm cũng là Vũ Đế tứ trọng, coi như là Vũ Đế ngũ trọng bình thường muốn triệt để đánh chết hắn cũng khó.  

Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc nói.  

- Lâm Thiên, hay là chúng ta đi cùng? Một mình con đi quá nguy hiểm.  

Thánh Thủ Linh Đế nói.  

- Huyết Kiếm kia nói chỉ một mình con đi, nếu như mọi người đi, bị Huyết Kiếm Đại Đế kia phát hiện ra, con sợ Du Thược sẽ gặp nguy hiểm, cho nên để một mình con đi thôi.  

Hàn ý trong mắt Lục Lâm Thiên không ngừng bắn ra, nói:  

- Ngàn vạn lần mọi người không nên nhúng tay vào, con không muốn Du Thược có một chút ngoài ý muốn nào.  

Lục Lâm Thiên dứt lời, nghiêm túc nhìn tất cả mọi người. Giờ phút này Lục Lâm Thiên không dám để cho mẫu tử Du Thược xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Có tấm gương của Đông lão và Lam Linh, Lục Lâm Thiên không muốn sau này mình phải hối hận. Phạm phải sai lầm mà bản thân hắn vĩnh viễn không có cách nào tha thứ.  

- Thực lực Huyết Kiếm Đại Đế quá mức cường hãn, chỉ sợ một mình ngươi đi sẽ bị lún sâu vào, Huyết Kiếm nhất định sẽ có chuẩn bị để đối phó với ngươi.  

Nam thúc nói với Lục Lâm Thiên.  

- Muốn đối phó con sao? Huyết Kiếm kia còn chưa đủ. Mọi người yên tâm đi.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói, Thái Cổ U Minh Viêm lại khôi phục không ít. Thực lực của bản thể hắn đã tới Vũ Đế nhị trọng. Coi như là chính diện chống lại Huyết Kiếm kia giờ phút này Lục Lâm Thiên cũng có niềm tin chiến một trận.  

- Ta luôn hoài nghi Huyết Kiếm ẩn thân ở nơi nào đó, Kiếm sơn của Thiên Kiếm môn biến mất, hiện tại ta thấy Huyết Kiếm đã sớn chuẩn bị từ trước. Bố trí một không gian khác. Phong ấn Kiếm sơn vào bên trong, trừ phi có người hiểu được ảo diệu trong không gian bằng không rất khó phát hiện ra không gian này. Nếu như bị nhốt vào trong không gian kia, đến lúc đó ta sợ sẽ không có ai giúp được ngươi.  

Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc nói với Lục Lâm Thiên.  

- Tiền bối yên tâm đi, hươu chết về tay ai còn không nhất định, lần này ta nhất định phải đi.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên dần dần âm trầm, sát ý trong mắt lan tràn ra. Huyết Kiếm lão cẩu kia dám đối phó với mẫu tử Du Thược, hắn làm sao có thể buông tha cho người này.  

- Lâm Thiên, tất cả phải cẩn thận, phải đem Lăng cô nương và Du Thược về.  

Bắc Cung Vô Song đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.  

- Mẫu tử các nàng an toàn, chàng cũng phải như vậy. Không thể xảy ra chuyện gì.  

Đôi mắt xinh đẹp của Độc Cô Cảnh Văn nhìn về phía Lục Lâm Thiên, thực lực của Huyết Kiếm kia nàng biết rõ, cho nên lúc này nàng cũng không có cách nào giúp được cái gì.  

- Ta sẽ cố gắng.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, lần này hắn tuyệt đối sẽ không để cho mẫu tử các nàng xảy ra chuyện gì.  

Một lát sau, từ trong miệng mọi người Lục Lâm Thiên biết được vị trí của Thiên Kiếm sơn mạch. Trên quảng trường Phi Linh môn, dưới ánh mắt của mọi người Lục Lâm Thiên khẽ phất tay, lưu quang dưới chân lóe lên, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.  

- Huyết Kiếm này sợ rằng không dễ đối phó như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho Lục Lâm Thiên sống khá giả.  

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn lóe lên, nói với Nam thúc.  

- Cảnh Văn, con muốn để cho bọn họ nhúng tay vào sợ rằng không dễ. Con cũng biết một ít chuyện trong tộc rồi chứ?  

Nam thúc dứt lời, ánh mắt hơi trầm xuống, dường như trong lòng đã có chủ ý, lập tức nói với Độc Cô Cảnh Văn:  

- Ta đi cùng con, có lẽ hy vọng sẽ lớn hơn một chút.  

- Đại bá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải lập tức trở về.  

Độc Cô Cảnh Văn nói.  

- Được.  

Nam thúc gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.  

- Ta cũng trở về Bắc Cung gia một chuyến, hy vọng có tác dụng.  

Bắc Cung Vô Song nói.  

Một lát sau, thân ảnh ba người Nam thúc, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn nhanh chóng xé rách không gian rời đi.  

- Nếu như Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc có thể nhúng tay vào thì việc này sẽ nhẹ nhàng hơn không ít. Chỉ tiếc...  

Nhìn dấu vết không gian chấn động phía trước, Dương Đỉnh Thiên khẽ vỗ cái đầu bóng loáng của mình, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.  

- Lão tổ, đáng tiếc như thế nào? Chẳng lẽ trong Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc không có ai có thể đối phó với Huyết Kiếm Đại Đế kia sao?  

Vân Hồng Lăng hỏi Dương Đỉnh Thiên.  

- Trong Bắc Cung gia tộc và Độc Cô gia tộc đương nhiên có người có thể đối phó với Huyết Kiếm Đại Đế kia, muốn chà đạp lão gia hỏa kia cũng không thành vấn đề. Những Hoàng tộc này ta có cảm giác dường như đều có mưu đồ khác, đồng thời cũng không coi các sơn môn lớn như chúng ta vào đâu.  

Dương Đỉnh Thiên nhìn Vân Hồng Lăng, mắt liếc Vân Khiếu Thiên, nói:  

- Chuyện phụ thân và mẫu thân con năm đó vốn Độc Cô gia tộc cũng không dễ nói chuyện như vậy. Vừa vặn khi đó ta đột phá tới Vũ Đế tứ trọng, lại có một ít duyên phận nhỏ với lão nhân trong Độc Cô gia tộc, cho nên phụ thân con mới có thể sống yên ổn tới lúc này. Vân Dương Tông cũng có thể bình yên vô sự. Tuy rằng Độc Cô gia tộc có cường giả, thế nhưng những Hoàng tộc như bọn họ có lệnh cấm của Thiên Đế, không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện bên ngoài, cho nên muốn bọn họ ra tay sợ rằng vô cùng khó, đồng thời còn có chỗ cố kỵ.  

- Lão tổ, bằng vào quan hệ của Lâm Thiên và Độc Cô gia tộc, Bắc Cung gia tộc, chẳng lẽ cũng không thể ra tay hay sao?  

Vân Hồng Lăng hỏi tiếp.  

- Chuyện này ta cũng không biết được. Chuyện của những Hoàng tộc năm đó ta cũng không quá rõ. Dường như bọn họ đang mưu đồ gì đó. Có thể ra tay vì Lục Lâm Thiên hay không, hoặc là có cố kỵ lệnh cấm của Thiên Đế hay không hiện tại cũng không có cách nào biết được. Hy vọng Lục Lâm Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì.  

Dương Đỉnh Thiên dứt lời, sắc mặt trầm xuống nói:  

- Ta vẫn không yên lòng, cho dù không có cách nào nhúng tay vào ta cũng phải ở bên ngoài Thiên Kiếm sơn mạch quan sát.  

- Ta cũng đi, vạn nhất có việc nói không chừng còn có thể giúp Nhị đệ được một ít. Chỉ cần không tới gần Thiên Kiếm sơn mạch là được.  

Dương Quá trầm giọng nói.  

Sưu Sưu.  

Từng đạo thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.  

Vầng trăng sáng nhô lên cao, đêm nay chính là đêm trăng tròn, trăng sáng sao thưa, ánh trăng bao phủ dãy núi.               Đại lục Linh Vũ, tại nơi vốn là Thiên Kiếm thành của Thiên Kiếm môn trên một sơn mạch bao la, sau khi Thiên Kiếm môn bị huyết tẩy, trong sơn mạch này có thể nói là rất ít người lui tới. Ngay cả dã thú cũng không thấy đâu.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play