Mọi người sợ hãi than thở không thôi. Cường giả Thiên Vân đảo và Đạm Đài Tuyết Vi cũng chỉ có thể im lặng, không ngờ trong Vân Dương Tông lại xuất hiện một đệ tử kinh khủng như vậy.  

Lạc Kiến Hồng của Nhật Sát các thì càng thêm im lặng, không ngờ mỗi một người xuất hiện lại mạnh hơn người trước.  

- Tiểu tử, nể mặt ngươi là đệ tử Phi Linh môn, ngươi đầu hàng đi, ít nhất sẽ không quá thảm.  

Một giờ sau, thanh niên Vũ Suất nhất trọng, vũ giả tứ hệ nhìn một thiếu niên mười ba tuổi trước năm, nhìn tuổi tác của đối phương, cũng không đặt vào trong lòng.  

- Ta cũng nể mặt Phi Linh môn, cho ngươi hai lựa chọn, đầu tiên là đầu hàng, như vậy ngươi sẽ có một chút mặt mũi. Thứ hai, ngươi sẽ bại vô cùng khó coi, là rất khó coi.  

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia nở nụ cười tà, nhìn qua có chút phóng đãng không câu nệ, đôi mắt đen nhánh, giờ phút này nhìn qua lại vô cùng cuồng ngạo, hoàn toàn không đặt Vũ Suất nhất trọng trước mặt vào trong mắt.  

- Ồ, thiếu niên này là môn hạ của người nào trong Phi Linh môn, dường như bất phàm a.  

- Thiếu niên này nhìn có chút quen mắt.  

Nhìn qua thiếu niên này, từ đầu tới giờ tất cả cường giả cũng không phải là người ăn chạy, trong lúc mơ hồ cũng có thể nhìn ra thiếu niên này có chút bất phàm. Thế nhưng dùng nhãn lực của bọn họ, lúc này không ngờ lại không thể nhìn ra tu vi của thiếu niên này. Chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.  

- Còn có thể là ai nữa, đây là nhị đệ tử của Lục Lâm Thiên.  

- Là tiểu đồng năm đó sao? Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã lâu như thế, đứa nhỏ này cũng lớn như vậy rồi.  

Trong tiếng nghị luận của các cường giả những sơn môn lớn, Kính Hoa, Thủy Nguyệt, Mộ Dung Lan Lan của Thiên Vân đảo nhìn nhau, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía quảng trường.  

- Đứa nhỏ này sao lại đi ra, có chút không ổn a.  

Trong Vân Dương Tông, ánh mắt Vân Khiếu Thiên lóe lên, mắt nhìn Lục Kinh Vân. Hắn là người quen thuộc với Lục Kinh Vân nhất, thế nhưng những năm này hắn cũng không biết được thực lực của Lục Kinh Vân ra sao, dù sao dạo này hắn cũng không có đi qua Phi Linh môn.  

- Sư phụ, sư phụ lo lắng gì sao? Thực lực tiểu sư đệ lần này đủ để nắm chắc vị trí thứ thất. Thiếu niên kia mới bao nhiêu tuổi a. Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không phải là đối thủ của tiểu sư đệ.  

Một nam tử trung niên khí độ bất phàm, mặc áo lam đứng bên cạnh Vân Khiếu Thiên nói. Chính là Hàn Phong đứng thứ hai trên Long bảng của Vân Dương Tông năm đó.  

- Ngươi thì biết cái gì, đây chính là Lục Kinh Vân, đệ tử Lâm Thiên, người khác không biết thế nhưng ta biết rõ. Tiểu tử này là Linh Vũ song tu, cũng là vũ giả toàn hệ.  

Vân Khiếu Thiên liếc Hàn Phong, trong mắt đã có chút lo lắng, thậm chí trong lòng còn có dự cảm không tốt.  

- Ah...  

Hàn Phong sững sờ, lập tức dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống quảng trường.  

Trong Phi Linh môn, lúc này đám người Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Thiên Thủ Quỷ Tôn nhìn xuống quảng trường, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Vũ Suất nhất trọng trong tay Lục Kinh Vân, ngay cả một trăm người cũng vẫn ít a. Tu vi hiện tại của Lục Kinh Vân bằng vào Vũ Suất nhất trọng sao có thể chống lại, khi Lục Kinh Vân mới mười tuổi đã có thực lực đánh chết Vũ Suất nhất trọng.  

- Tiểu tử, ngươi rất cuồng vọng, ta cho ngươi động thủ trước.  

Nhìn Lục Kinh Vân, thanh niên của Vân Dương Tông nói.  

- Nếu như ta động thủ trước ngươi sẽ thua càng khó coi, huống chi tu vi của ngươi quả thực không có tư cách để cho ta xuất thủ trước.  

Lục Kinh Vân cười nhạt một tiếng.  

- Thật đúng là cuồng vọng, vậy thì ta sẽ giải quyết ngươi sớm một chút, để cho ngươi biết sự lợi hại của ta.  

Thanh niên của Vân Dương Tông nói xong, ánh mắt trầm xuống, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thân thể thoáng yên lặng rồi giống như cây cung lên dây, thân thể đột nhiên kéo căng.  

- Phù Quang Lược Ảnh.  

- Phong Bạo Quyền.  

Tiếng quát nhẹ vừa dứt, thân thể thanh niên của Vân Dương Tông nhảy lên, quang mang dưới chân lóe lên. Chân khí thuộc tính phong từ dưới lòng bàn chân tuôn ra. Một tiếng xé gió thanh thúy vang vọng trong không gian. Thân thể của hắn hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ. Trong chớp mắt đi tới bên người Lục Kinh Vân, tay nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo quyền ấn, đánh tới trước người Lục Kinh Vân.  

Một quyền này xuất hiện, chân khí thuộc tính phong mang theo kình phong mạnh mẽ xé rách không khí, một cỗ kình khí vô hình đánh nát gợn sóng trong không gian trước quyền ấn, lập tức đập về phía Lục Kinh Vân.  

Một quyền của thanh niên này phối hợp với Phù Quang Lược Ảnh của Vân Dương Tông, tốc độ nhanh tới mức tận cùng, một quyền này cũng cực kỳ xảo trá, phối hợp không chê vào đâu được, vừa mới ra tay đã nhìn thấy bất phàm.  

- Hảo tiểu tử, thực lực không tệ.  

Nhìn thấy thanh niên này ra tay, không ít cường giả Vân Dương Tông cùng với cường giả của các sơn môn lớn không khỏi âm thầm gật đầu. Tuổi còn trẻ, không ngờ thực lực lại cường hãn tới tình trạng này.  

Cảm nhận tiếng xé gió từ phía trước truyền đến, khuôn mặt Lục Kinh Vân không chút thay đổi, ánh mắt không có bất kỳ một chấn động nào, dường như không hợp với tuổi tác của hắn vậy.  

Mà khi quyền ấn của đối phương sắp đánh tới mặt, Lục Kinh Vân mới khẽ cười nhạt một tiếng, cánh tay đột nhiên vung lên, quang mang trên nắm tay lóe lên, lập tức ngạnh kháng với quyền ấn của thanh niên Vân Dương Tông kia, hoàn toàn không có ý tứ tránh đi.  

Phanh.  

Thanh âm trầm thấp, bạo liệt từ nơi hai đạo quyền ấn va chạm vang lên, một cỗ kình khí cường hãn mà vô hình trong khoảng khắc phô thiên cái địa tuôn ra.  

Sưu một tiếng, cơ hồ là trong sát na, thanh niên Vũ Suất nhất trọng của Vân Dương Tông, thân thể giống như cánh diều đứt dây, thân thể bay ngược về phía sau hơn trăm thước, hoàn toàn không có bất kỳ lực chống lại nào.  

Phanh.  

Thân thể của thanh niên này nện xuống mặt đất, mặt đất run lên. Vũ Suất nhất trọng, vũ giả tứ hệ, thế nhưng một chiêu đã bị đánh bay, hoàn toàn không có lực chống lại. Mà đối phương còn là một thiếu niên mười ba tuổi.  

Hít.  

Lập tức đám người đứng xem bên ngoài lập tức hít sâu một ngụm khí lạnh, ai cũng thật không ngờ sẽ có loại kết quả này.  

Thanh niên của Vân Dương Tông đập xuống mặt đất, thế nhưng lại lập tức đứng lên, dường như cũng không bị tổn thương. Cỗ lực lượng kia tuy rằng cường hãn vô cùng, thế nhưng lại cực kỳ nhu hòa, rõ ràng đối phương không có ý định làm tổn thương hắn.  

Thanh niên này đứng dậy, ngơ ngác nhìn qua Lục Kinh Vân, trong mắt khϊếp sợ, dường như đã bị đả kích, cũng không bị tổn thương, chân khí khẽ động, dường như còn muốn lần nữa ra tay.  

- Ta đã hạ thủ lưu tình, nếu như ngươi không biết sống chết, ta không ngại cho ngươi phun chút máu. Trở lại Vân Dương Tông tu dương một hai năm đi.  

Lục Kinh Vân nhìn thanh niên của Vân Dương Tông, cặp môi đỏ mọng, dày vừa phải mỉm cười khiến cho người ta hoa mắt. Nụ cười này mang theo sự cuồng ngạo không thèm che dấu, hắn lạnh nhạt nói:  

- Vũ giả tứ hệ, Vũ Suất nhất trọng, trước mặt bổn vương, ngay cả tư cách xách giày ngươi cũng không có.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play