Hỏa diễm bị đánh xơ xác trong không gian tạo thành dấu vết gợn sóng huyền ảo trong không gian, không gian lập tức khôi phục lại như cũ. Nhìn cảnh này, ánh mắt Dương Quá bắt đầu biến hóa.  

- Ồ?  

Trong mắt Dương Quá hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào không gian trước mắt. Hai con mắt bất động thật lâu, dường như đang dò xét thứ gì đò, dần dần không ngờ lại đắm chìm trong đó.  

Trong Thiên Kiếm môn, từng dãy núi uốn lượn phập phồng, mênh mông, lúc này đã là cuối thu, trong núi không ngừng có lá vàng rơi xuống.  

Hoàng hôn, mây mù mờ ảo, ánh nắng chiều chiếu rọi xuống mặt đất. Trong núi, một ngọn núi hơn ngàn thước hiện lên, một khối đá đứng thẳng, xuyên thẳng sườn núi. Lúc này dưới ánh nắng chiều chiếu rọi nhìn như một đầu cự long ngẩng đầu, khí thế phi phàm.  

Trên khối đá, ánh nắng chiều bao phủ xuống, một thân ảnh mặc váy tím động lòng người đứng đó, mái tóc đen như mực sau lưng tung bay, ngũ quan tinh mỹ như ngọc. Mắt ngọc mày ngài, bộ váy màu tím bao phủ thân thể mềm mại, đường cong linh lung, nhìn qua có thêm một phần thanh nhã. Mà hai hàng lông mày mơ hồ mang theo khí tức lạnh lùng, người này chính là Nguyên Nhược Lan.  

- Nhược Lan sư tỷ, người Thiên Địa minh đều đến rồi.  

Một nữ tử lưng đeo trường kiếm màu trắng, tuổi chừng hơn hai mươi, chân khí lan tràn ra, sau mấy lần lách mình, thân thể mềm mại, uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới khối đá. Đây chính là Hạ Liên, người nổi bật trong đám người trẻ tuổi hiện tại của Thiên Kiếm môn.  

- Quả nhiên đã tới.  

Nguyên Nhược Lan ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn lên ánh nắng chiều trên không trung, đôi mắt xinh đẹp xuất hiện chấn động.  

- Sư tỷ, trưởng lão trong tộc mời tỷ xuống dưới.  

Hạ Liên cung kính đứng trước người Nguyên Nhược Lan, da thịt trắng nõn như ngọc, trên người mặc một bộ váy dài màu xanh, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đường cong lung linh, tuyệt đối là mỹ nhân. Thân là nhân vật phong vân trẻ tuổi của Thiên Kiếm môn, trên đại lục nàng cũng có chút danh khí, người theo đuổi cũng vô số.  

- Ài, bọn họ thực sự cho rằng Phi Linh môn dễ diệt như vậy sao?  

Trong một sơn mạch cực kỳ yên tĩnh, dãy núi bên trong sơn mạch liên miên không ngớt, lá vàng rơi rụng. Hoàng hôn, lá rụng bay lượn, bầu trời bị nhuộm thành màu vàng, giống như được phủ lên một tấm lụa màu vàng.  

Trên ngọn núi, một đạo thân xinh đẹp đang múa kiếm, thân thể mềm mại, mê người. Từng đạo kiếm quang trong tay giống như xuyên thủng không gian. Trước mũi kiếm, xuất hiện khe nứt đen kịt.  

- Hắn chết rồi, tại sao ta lại đau lòng? Không phải ta luôn hy vọng hắn chết sao? Vì sao tâm ta lại đau đớn?  

Thân ảnh xinh đẹp bay múa, trên mặt tràn ngập mồ hôi, đột nhiên một đạo kiếm quang như thực chất bắn về phía trước. Cả không gian run lên, một cỗ khí tức sắc bén tuôn ra, đem không gian cắn nát.  

- Lục Lâm Thiên, ngươi chết rồi, Du Thược phải làm sao bây giờ? Nó còn nhỏ, nó chưa có phụ thân, từ nhỏ tới lớn, nó chưa từng nhận được tình thương của phụ thân. Ngươi còn chưa cho nó tình thương của phụ thân, ngươi chết rồi, mỗi ngày nó đều hỏi ta, ta phải trả lời nó thế nào đây?  

Thân ảnh xinh đẹp thì thào tự nói, bóng kiếm không ngừng bay múa, từng mảnh không gian bị phá hủy.  

Phù.  

Mãi một lúc lâu sau, giống như hư thoát, thân thể Lăng Thanh Tuyền lúc này mới ổn định lại, trường kiếm cắm trên mặt đất, thân thể mềm mại nửa quỳ xuống mặt đất. Đôi môi hơi trắng bị răng cắn tạo thành vết máu. Trên khuôn mặt tinh xảo, không chút son phấn kia lúc này có nước mắt chảy xuống, hai giọt nước mắt từ trên khóe mắt nàng lặng lẽ chảy ra.  

- Mẫu thân, sao người khóc?  

Một thanh âm ngây thơ vang lên bên tai Lăng Thanh Tuyền, một bé gái đáng yêu, hai mắt đen nhánh sáng ngời giống như sao trời nhìn vào khuôn mặt như tiên tử của Lăng Thanh Tuyền, bàn tay nhỏ vươn ra, nhè nhẹ lau sạch nước mặt trên mặt Lăng Thanh Tuyền, khẽ nói:  

- Mẫu thân, mẫu thân đang nhớ phụ thân sao?  

Lăng Thanh Tuyền nhìn nữ nhi trước mắt, nhìn khuôn mặt bụ bẫm kia, cái miệng nhỏ nhắn kia như có dấu vết của hắn.  

Rốt cuộc Lăng Thanh Tuyền không có cách nào khống chế được mà ôm nữ nhi của mình khóc lớn.  

- Mẫu thân, người còn có Du Thược mà.  

Du Thược không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cổ mẫu thân.  

Mãi một lúc lâu sau, Lăng Thanh Tuyền mới ngẩng đầu lên, hai má còn dính nước mắt, khuôn mặt tuyệt nhìn nhìn có chút nhu nhược mà ưu nhã.  

- Du Thược, con có muốn biết cừu nhân sát hại phụ thân con là ai không?  

Nhìn ánh mắt của nữ nhi, Lăng Thanh Tuyền kéo đôi tay nhỏ nhắn của nữ nhi, nói.  

- Mẫu thân, rốt cuộc người chịu nói cho con biết rồi sao?  

Trong ánh mắt sáng ngời giống như ngôi sao trên trời của Du Thược có hàn ý lạnh lẽo tuôn ra, tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng hàn ý này lại khiến cho lòng người rung động.  

Lăng Thanh Tuyền nhìn nữ nhi, ngay cả ánh mắt tràn ngập hàn ý cũng giống như vậy, nàng do dự một chút rồi nói:  

- Du Thược, con nhớ kỹ người sát hại phụ thân con là Linh Vũ Chiến Tôn Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn.  

- Linh Vũ Chiến Tôn Lục Lâm Thiên, con nhất định sẽ gϊếŧ hắn, báo thù cho phụ thân.  

Du Thược nắm chặt bàn tay nhỏ bé, sát ý lạnh lẽo lan tràn ra.  

- Du Thược, kẻ thù của phụ thân con đã cùng phụ thân con đồng quy vu tận, con không cần báo thù.  

Lăng Thanh Tuyền nhìn nữ nhi, trong hốc mắt lại xuất hiện nước mắt, thầm nghĩ trong lòng:  

- Ngươi đã chết, ít nhất ta sẽ để cho trong lòng nữ nhi có ngươi. Cũng không hy vọng nữ nhi sống trong cừu hận, ta sẽ nuôi dưỡng nó cho tốt.  

Trong sơn mạch Phi Linh, Lục Kinh Vân bàng hoàng, thống khổ ngồi trên một ngọn núi, Bối Nhi nhẹ nhàng bồi tiếp.  

- Sư phụ sẽ không chết, nhất định sẽ không chết.  

Lục Kinh Vân lắc đầu, đôi mắt đen nhánh, lanh lợi lúc này tràn ngập nước mắt. Từ nhỏ tới hiện tại không trải qua một chút khó khăn nào, thế nhưng lúc này lại bị đả kích lớn như vậy khiến cho tâm linh nho nhỏ của nó bàng hoàng cùng bi thương không thôi.  

- Kinh Vân, sư phụ ngươi nhất định sẽ không chết.  

Bối Nhi an ủi nói, nhưng mà trong lòng Bối Nhi thì hiểu rõ, trong lúc vô tình nàng biết được tin tức từ chỗ phụ mẫu. So với lời đồn trong Phi Linh môn không giống nhau.  

- Đúng, sư phụ sẽ không chết. Sư phụ chỉ bị vây khốn mà thôi.  

Lục Kinh Vân đột nhiên đứng lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, trong mắt hiện lên tinh mang, nói:  

- Bối nhi, chúng ta đi.  

- Kinh Vân, chúng ta đi đâu?  

Bối Nhi ngẩng đầu, đứng lên, ánh mắt chuyển động, không biết lần này Lục Kinh Vân sẽ làm gì.  

- Theo giúp ta tu luyện, ta muốn cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt tới thực lực như sư phụ, thậm chí vượt qua sư phụ. Ta muốn cứu sư phụ ra.  

Trong mắt Lục Kinh Vân tràn ngập vẻ kiên nghị, hắn quyết tâm từ hôm nay trở đi, hắn không bao giờ lười biếng nữa, nhất định phải tu luyện cho tốt.  

- Được, ta đi cùng ngươi.  

Bối Nhi lập tức hóa thành một đạo lưu quang đáp xuống bờ vai Lục Kinh Vân. Vốn nàng còn tưởng rằng Lục Kinh Vân muốn đi Hư Không Bí Cảnh, khiến cho nàng sợ, nàng nghe nói Hư Không Bí Cảnh kia rất khủng bố.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play