– Ai quy định ta cầm túi không gian của ngươi nói chuyện thì phần thưởng đó ý chỉ túi không gian của ngươi?  

Lữ Tiểu Linh kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Lâm Thiên:  

– Ngươi nghĩ kỹ đi, ta có nói rõ phần thưởng là túi không gian của ngươi không?  

Lục Lâm Thiên sửng sốt sau đó ủ rũ như trái bóng xì hơi. Đúng là Lữ Tiểu Linh chưa từng nói sẽ lấy túi không gian của Lục Lâm Thiên làm phần thưởng, nàng chỉ lắc lắc túi không gian chơi. Lục Lâm Thiên khẳng định không phải hắn hiểu sai mà là bị Lữ Tiểu Linh dắt mũi.  

Lúc này quảng trường nền đất gồ ghề, sẽ tốn nhiều công sức để sửa chữa. Trong góc quảng trường, đám người Đới Trường An, Đới Trường Vân bị đánh bay lại bước tới chính giữa quảng trường, chen lến đứng cạnh Lữ Tiểu Linh.  

– Cái này không tính, phải làm lại. Chúng ta không có mặt trong trận, Lục Lâm Thiên phá trận không tính là thắng!  

Đới Trường An oán hận lườm Lục Lâm Thiên, khóe môi còn treo vết máu:  

– Biểu muội, cái này không tính. Ta vốn có thể thắng, chúng ta so tài lần nữa!  

– Không tính!  

Đám người trên khán đài đều nhìn ra, nếu không tính Lục Lâm Thiên thắng vậy chờ xem da mặt Quỷ Vũ tông dày đến mức độ nào, có thể làm điều không biết thẹn hay không.  

Lục Lâm Thiên mặc kệ Đới Trường An.  

Đới Đường nhìn Lục Lâm Thiên, mỉm cười nói:  

– Hai ngươi lui xuống đi.  

Đới Đường tiếp tục bảo:  

– Tiểu huynh đệ rất mạnh, Vũ Giả song hệ, đột phá trong trận, trực tiếp phá trận, thật là bất phàm. Đại hội tông môn Quỷ Vũ tông lần này đương nhiên là tiểu huynh đệ thắng, hạng nhất thuộc về tiểu huynh đệ.  

Lục Lâm Thiên hành lễ, bình tĩnh nói:  

– Tiểu tử đã đắc tội nhiều, lỡ tay không ngừng được nhưng buộc lòng phải dốc hết sức ra, xin Đới tông chủ thứ lỗi cho.  

Lục Lâm Thiên thầm đoán người Quỷ Vũ tông chỉ hận không thể gϊếŧ hắn ngay, nếu bọn họ không e ngại mặt mũi.  

Đới Đường vẫn cười tủm tỉm như thể không để bụng:  

– Làm gì có, đây vốn là bất luạn sinh tử, không dốc hết sức thì sao thử ra thực lực thật sự?  

Đới Trường An không phục nói:  

– Phụ thân, cái này không tính, chúng ta muốn so lại…!  

Đới Đường trừng nhi tử của mình:  

– Khốn kiếp, lui xuống! Chính mình thực lực không đủ còn dám mất mặt!  

Nhi tử lớn hơn Lục Lâm Thiên mấy tuổi nhưng so sánh thì thấy ngay ai hơn ai. Trước kia Đới Đường cảm thấy về thiên phú, thực lực thì nhi tử nổi trội trong thế hệ trẻ, giờ so sánh với Lục Lâm Thiên thì không bằn một móng út của người ta, khí độ, khí thế, khí chất thua xa. Đới Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.  

Bị phụ thân nghiêm khắc quát nạt, Đới Trường An không dám phàn nàn nữa. Đới Trường An hung tợn trừng mắt lườm Lục Lâm Thiên, bực tức lui xuống.  

Đới Đường giao một túi trữ vật cho Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu huynh đệ thắng, theo quy định bên trong có một quyển vũ kỹ hoàng cấp cấp sơ hỏa hệ, một viên đan dược tam phẩm sơ giai, một thanh trường kiếm do Linh Giả Linh Phách luyện chế. Tất cả thuộc về tiểu huynh đệ.  

Lục Lâm Thiên kiểm tra cái túi rồi vui vẻ cất đi:  

– Đa tạ Đới tông chủ.  

Tuy Lục Lâm Thiên tin tưởng Quỷ Vũ tông nhưng phải nghiệm hàng tại chỗ, thứ này giống như lấy tiền từ ngân hàng ra, sau khi ra khỏi cửa thì ngân hàng sẽ không chịu trách nhiệm. Cửa hàng lớn không cần khách, chuyện rất thường thấy.  

Đới Đường nói với Lữ Tiểu Linh:  

– Tiểu Linh cũng có phần thưởng riêng đúng không?  

Lữ Tiểu Linh mỉm cười nói:  

– Đúng rồi!  

Lữ Tiểu Linh đưa một ngọc giản cho Lục Lâm Thiên:  

– Đây là ta hứa với ngươi, một quyển linh kỹ hoàng cấp cao giai, tên là Hư Linh Huyễn Ấn, tặng ngươi.  

– Hư Linh Huyễn Ấn? Linh kỹ hoàng cấp cao giai?  

Mọi người hút ngụm khí lạnh, rất ngạc nhiên, so với Lục Lâm Thiên một chọi mười lăm còn đáng ngạc nhiên hơn. Đới Đường đứng gần bên cũng lộ vẻ mặt giật mình.  

Linh kỹ hoàng cấp cao giai đâu chỉ đáng giá bảy, tám trăm vạn kim tệ? Giá trị của vũ kỹ hoàng cấp sơ giai đã trên trăm vạn, đây chỉ là giá cả, sợ là muốn mua cũng không được.  

Võ kỹ hoàng cấp trung giai nếu muốn tính bằng tiền thì trên ngàn vạn kim tệ, bán được hai, ba ngàn vạn là bình thường. Báu vật đến đẳng cấp này thường sẽ dùng kiểu trao đổi vật với vật. Vũ Giả đến đẳng cấp nhất định không còn thiếu kim tệ, chỉ thiếu báu vật, đan dược, vũ kỹ.  

Về vũ kỹ hoàng cấp cao giai tính bằng tiền thì khoảng ức kim tệ. Mọi người đều biết linh kỹ có giá cao hơn vũ kỹ nhiều, linh kỹ hoàng cấp cao giai có giá mười ức kim tệ là phỏng đoán bảo thủ. Quan trọng hơn báu vật đẳng cấp cỡ này dù là đại môn đại phái cũng đều xem như báu vật, làm sao chịu lấy ra bán?  

Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biến sắc mặt chạy đến bên cạnh Lữ Tiểu Linh khuyên nhủ:  

– Tiểu thư, không thể truyền Hư Linh Huyễn Ấn ra ngoài, đó là báu vật trong môn!  

Hư Linh Huyễn Ấn là báu vật trong môn, linh kỹ hoàng cấp cao giai, gần như giá trị tương đương với vũ kỹ huyền cấp sơ giai, trong môn phái cấm truyền ra ngoài.  

Lữ Tiểu Linh hỏi ngược lại hai trưởng lão:  

– Các người muốn ta rút lại lời đã nói?  

Trưởng lão họ Lưu ngăn cản:  

– Tiểu thư, đưa vũ kỹ khác cho tiểu tử này cũng được. Tiểu tử này là Vũ Giả, không thể tu luyện linh kỹ.  

Lục Lâm Thiên không khách sáo nói:  

– Phi Linh Môn ta có Linh Giả, có thể tu luyện, đa tạ.  

Lục Lâm Thiên vội giật lấy ngọc giản trong tay Lữ Tiểu Linh. Linh kỹ hoàng cấp cao giai là thứ Lục Lâm Thiên đang cần, hắn chỉ có linh kỹ là Đao Hồn kỹ, giờ có thêm linh kỹ hoàng cấp cao giai này thì vừa vặn tu luyện để dùng. Trong mật thất Phi Linh Môn để lại cao nhất là linh kỹ hoàng cấp trung giai, có vài bộ vũ kỹ hoàng cấp cao giai.  

Trưởng lão họ Lưu nói nhanh với Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu tử, ngươi không thể lấy linh kỹ này, ta cho ngươi bộ vũ kỹ hoàng cấp cao giai chịu không?  

Lục Lâm Thiên cười từ chối:  

– Lưu trưởng lão, rất xin lỗi, tiểu tử thích linh kỹ này.  

Dùng vũ kỹ hoàng cấp cao giai đổi linh kỹ hoàng cấp cao giai? Tưởng hắn ngu sao?  

Lữ Tiểu Linh cười nói:  

– Được rồi hai vị trưởng lão, đây là ta tặng người, có chuyện gì cứ kêu phụ thân đến tìm ta. Quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta trở lại.  

Lữ Tiểu Linh bí hiểm nhìn Lục Lâm Thiên.  

Thấy Lục Lâm Thiên bỗng dưng được một bộ linh kỹ hoàng cấp cao giai, mọi người hâm mộ ghen ghét, hận mình không phải là Lục Lâm Thiên. Đới Đường cũng động tâm. Linh kỹ hoàng cấp cao giai, cả Quỷ Vũ tông chỉ có hai bộ.  

Tuy đại hội tông môn Quỷ Vũ tông đã kết thúc, mọi người rớt tròng mắt, chưởng môn các môn cái phái ghen tỵ Phi Linh Môn nhưng thông qua Lục Lâm Thiên hơi hiểu biết về Phi Linh Môn.  

Trong lòng trưởng lão, môn chủ các môn phái đều cười nhạo Quỷ Vũ tông. Chuyến này Quỷ Vũ tông lỗ to, mười lăm đánh một, thua luôn trận pháp. Sau này trong đại hội tông môn bọn họ cũng phải chú ý cẩn thận, dù sao sẽ không lấy được hạng nhất, cần gì cho đệ tử trong môn đi chịu chết? Rõ ràng Quỷ Vũ tông hại người.  

Đại hội tông môn tan, người các môn phái ủ rũ rời khỏi Quỷ Vũ tông. Lục Lâm Thiên cùng Lữ Tiểu Linh đi đến đại điện trên sườn núi trong ánh mắt ghen ghét của Đới Trường An, Đới Trường Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play