- Hẳn là không ai ngăn cản, nếu có người ngăn cản, bất kể là ai cứ vượt qua là được rồi, ngươi muốn rời khỏi phỏng chừng không mấy người ngăn cản được ngươi.  

Lục Lâm Thiên thoáng do dự lại nói.  

- Ta hiểu được!  

Xích Viêm gật đầu, lập tức rời đi.  

Lục Lâm Thiên suy tư một lúc, thở sâu một hơi thì thào:  

- Lam Linh, chờ ta, chỉ cần nàng nguyện ý, dù cho ai cũng không thể sắp xếp nàng như quân cờ!  

Màn đêm bao phủ cả Vân Dương sơn mạch, ánh trăng chiếu sáng đại địa.  

- Gia gia, Lục Lâm Thiên quá khi dễ người, chẳng lẽ Vân Dương tông sợ hắn hay sao!  

Trong một đình viện, sắc mặt Dư Nan An xanh mét, vị hôn thê bị người làm lớn bụng, còn bị người trực tiếp lên núi đoạt đi, hắn bị cắm sừng từ đầu tới chân, biến thành trò cười của cả tông môn, trong lòng hắn thật sự giận dữ.  

- Đồ hỗn trướng, ai bảo ngươi không bổn sự, ở trên Vân Dương tông lâu như vậy không ngờ còn chưa nắm qua tay nha đầu kia, ngược lại bị người ngoài nhanh chân tới trước, thật dọa người!  

Một lão giả năm mươi tuổi giận dữ nói, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Dư Nan An.  

- Cha, việc này cũng không thể trách con, tại con tiện nhân kia luôn vô cùng hung hãn!  

Dư Nan An có chút ủy khuất nói:  

- Nhưng con không nghĩ tới sự tình lại như vậy, tiện nhân kia cấu kết với người khác, còn làm lớn bụng, sự tình đã tới mức này Hùng gia rõ ràng không xem Dư gia vào trong mắt, chẳng lẽ chúng ta phải nhẫn nhịn nữa sao, chẳng lẽ Vân Dương tông thật sự sợ hãi Lục Lâm Thiên hay sao!  

- Đồ hỗn trướng, ngươi tốt nhất là đừng đắc tội Lục Lâm Thiên, lúc trước Triệu gia Triệu Vô Cực chính là vết xe đổ, nếu ngươi trêu chọc Lục Lâm Thiên, tới lúc đó không ai cứu được ngươi, hết thảy đều tại ngươi không có bản lĩnh, hiện tại khiến Dư gia cũng biến thành trò cười!  

Lão giả cả giận nói, quay đầu nhìn lão giả tóc bạc khoảng bảy mươi tuổi nói:  

- Cha, sự tình đã tới mức này, Lục Lâm Thiên đã nhúng tay, Dư gia phải có tỏ vẻ mới được, bằng không ngày sau thanh danh Dư gia sẽ xuống dốc không phanh!  

- Việc này các ngươi đừng có động tác gì khác, sáng mai ta đi tìm Lục Lâm Thiên một chuyến, tới lúc đó nói sau, nếu Lục Lâm Thiên khinh người quá đáng, ta nhất định sẽ không đồng ý, từ phi Vân Dương tông thiên vị hắn!  

Ánh mắt lão giả tóc bạc tức giận, trầm giọng nói.  

- Cha, hôm nay Lục Lâm Thiên không như ngày xưa, cho dù cha đi hắn có để mắt hay không còn khó nói!  

Lão giả năm mươi nói.  

- Ta sẽ không đi một mình!  

Lão giả tóc bạc trầm giọng:  

- Sáng mai ta sẽ kéo cả tông chủ cùng đi qua, ta muốn nhìn xem Lục Lâm Thiên sẽ làm sao!  

Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng ban mai vừa chiếu xuống Vân Dương sơn mạch, Lục Lâm Thiên đi ra đình viện, vừa duỗi thân, hô hấp không khí thanh tân, lộ ra nụ cười.  

- Lâm Thiên, có người tới đây!  

Bắc Cung Vô Song nhìn lên không trung, từ xa có đạo lưu quang bay tới, là một đầu yêu thú phi hành ngũ giai, yêu thú xoay quanh trên đỉnh núi.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, hắn cũng đã nhìn thấy động tĩnh của yêu thú kia.  

- Lục chưởng môn hữu lễ!  

Vài thân ảnh hạ xuống, lão giả đi đầu khoảng bảy mươi tuổi, nét mặt tỏa sáng, tu vi Vũ tôn tam trọng, nhìn Lục Lâm Thiên ôm quyền thi lễ, một thân ảnh xinh đẹp rơi xuống bên cạnh, chính là Hùng Lan Lan.  

- Hùng trưởng lão, đã lâu không gặp!  

Lục Lâm Thiên cũng có ấn tượng với lão giả này, ban đầu ở Thiên Môn cốc lão giả này từng xuất hiện, về sau hình như bị thương không nhẹ, phỏng chừng luôn chữa thương cho nên không đi Tử Vong thâm uyên.  

- Đã lâu không gặp, phỏng chừng thực lực Lục minh chủ lại tiến bộ không nhỏ đi!  

Hùng trưởng lão nói.  

- Két!  

Đúng ngay lúc này, giữa không trung lại vang lên tiếng yêu thú tê minh truyền tới, một đầu yêu thú phi hành màu vàng xuất hiện xa xa.  

- Là Dư trưởng lão tới đây!  

Ánh mắt Hùng trưởng lão thoáng biến hóa, kể từ khi chuyện của cháu gái hắn bại lộ, quan hệ giữa hắn cùng Dư trưởng lão đã có khúc mắc.  

- Người Dư gia sao?  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên biến hóa, hắn biết người Dư gia sẽ tới, ngẩng đầu nhìn qua, lão giả đi đầu khoảng bảy mươi, ánh mắt âm trầm, tu vi linh tôn nhị trọng, mặc dù Lục Lâm Thiên chưa từng gặp qua nhưng có thể suy đoán chính là thái thượng trưởng lão Dư gia ở Vân Dương tông.  

- Nhạc phụ!  

Lục Lâm Thiên đảo mắt nhìn lên lưng yêu thú, trên đó có mười người, người đứng cạnh Dư trưởng lão là nhạc phụ Vân Tiếu Thiên, còn có đại hộ pháp, Dư Nan An đứng cạnh một lão giả năm mươi tu vi linh vương, lão giả kia có vài phần tương tự Dư Nan An, chỉ sợ là có quan hệ với hắn.  

- Lục minh chủ!  

Lão giả tóc bạc đảo mắt nhìn qua, tự nhiên nhìn thấy nhóm người Hùng trưởng lão, nhưng cũng không chào hỏi, thân ảnh chợt lóe rơi xuống ôm quyền thi lễ với Lục Lâm Thiên.  

- Vị này nhất định là Dư trưởng lão, Dư trưởng lão hữu lễ!  

Lục Lâm Thiên thoáng thi lễ, lại hành lễ với Vân Tiếu Thiên:  

- Bái kiến nhạc phụ!  

- Bái kiến chưởng môn!  

Nhóm đệ tử Hùng Lan Lan liền cung kính hành lễ.  

- Chưởng môn!  

Hùng trưởng lão cùng chào hỏi Vân Tiếu Thiên, nhìn Dư trưởng lão:  

- Dư trưởng lão, sớm a!  

- Còn không sớm bằng Hùng trưởng lão!  

Dư trưởng lão liếc mắt thản nhiên nói.  

Thái độ của hắn làm Hùng trưởng lão bất đắc dĩ, tình bằng hữu giữa hai người thật sự đã có ngăn cách.  

Ánh mắt Vân Tiếu Thiên thoáng dao động, chuyện này hắn biết rõ, vốn không muốn nhúng tay, nhưng Dư trưởng lão đã yêu cầu hắn đi cùng, hắn cũng không có cách nào.  

Nhóm người Vân Dương tông đều hành lễ với Bắc Cung Vô Song, trong lòng run sợ, luôn có cảm giác bị người nhìn xuống, họ chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ, áp lực không nhỏ.  

- Chư vị sáng sớm đã tới, mời vào bên trong ngồi, mời…  

Lục Lâm Thiên đưa tay mời.  

Vân Tiếu Thiên dẫn đầu vào trong, Hùng trưởng lão cùng Dư trưởng lão ý bảo Lục Lâm Thiên cùng Bắc Cung Vô Song đi trước, không dám tùy tiện trước mặt hai người.  

Lục Lâm Thiên chỉ tùy ý khách sáo, sau đó đi vào trong sảnh, trong lòng thầm nhủ Dư trưởng lão có lẽ cố ý kéo nhạc phụ đi cùng, hôm qua nhạc phụ không nhắc việc này, chỉ sợ là vì không muốn nhúng tay vào sự tình như vậy.  

Sau khi vào trong mọi người phân biệt ngồi xuống, Vân Tiếu Thiên, Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song, hai vị trưởng lão cùng ba vị hộ pháp Bắc Cung gia tộc đều ngồi, những người khác chỉ có thể đứng sau lưng.  

Trong lòng Dư Nan An vô cùng oán hận, nhưng khí thế đã bị áp chế, căn bản nói không ra lời, sắc mặt luôn đỏ bừng.  

- Lục minh chủ, lão phu nói thẳng, nghe nói hôm qua có một đệ tử quý môn là Hoàng Bác Nhiên chạy tới đây, không biết có người này hay không?  

Dư trưởng lão hỏi thẳng.  

- Hoàng Bác Nhiên đúng là người Phi Linh môn, nhưng không phải đệ tử bình thường, chính là một trưởng lão trẻ tuổi của bổn môn, luôn theo bên cạnh ta, bình thường cũng là phụ tá đắc lực của ta, thái độ làm người không tệ, không biết Dư trưởng lão làm sao biết hắn?  

Lục Lâm Thiên thấy hắn giả ngu, nên cũng phải giả ngu, lời này cố ý nói cho mọi người nghe, đặc biệt là người Hùng gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play