Nếu Lục Lâm Thiên có mặt ở đây sẽ nhận ra ngay thiếu nữ chính là Lữ Tiểu Linh. Thanh niên nhỏ gầy là Lưu Nhất Thủ trong trấn Thiên Tinh. Còn hai thanh niên mặc hoa phục khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, tu vi Vũ Sư lục trọng, người kia là Vũ Sư ngũ trọng, nổi bật trong số người trẻ tuổi.  

Lữ Tiểu Linh quát to:  

– Lưu Nhất Thủ, nếu ngươi không tìm ra tiểu tử kia thì ta chặt tay chân của ngươi cho Ngân Linh Huyễn Thử của ta ăn!  

Lưu Nhất Thủ sợ hãi run cầm cập:  

– Tiểu thư, ta thật sự không biết hắn. Dù tiểu thư có gϊếŧ thì ta cũng không có cách tìm ra hắn.  

Hôm nay rơi vào tay tiểu cô nãi nãi này coi như Lưu Nhất Thủ tàn đời.  

Một thanh niên mặc hoa phục đạp mạnh vào lưng Lưu Nhất Thủ:  

– Ngươi dám nói không quen nhau?  

Lưu Nhất Thủ nằm sấp dưới sàn, hộc búng máu.  

Lữ Tiểu Linh trừng thanh niên mặc hoa phục:  

– Biểu ca đừng đánh mạnh quá, lỡ gϊếŧ hắn rồi ta biết đi đâu tìm người?  

Lữ Tiểu Linh móc ra một viên đan dược đưa cho Lưu Nhất Thủ:  

– Ta mặc kệ ngươi tìm cách gì, nhất định phải bắt người kia lại cho ta. Nếu không dù ngươi chạy đến chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được ngươi!  

Lưu Nhất Thủ vội đáp:  

– Vâng thưa tiểu thư, ta tìm ngay!  

Mặt Lưu Nhất Thủ trắng bệch lồm cồm bò dậy.  

Lữ Tiểu Linh lấy ra viên đan dược màu đen:  

– Khoan, đây là độc đan, ngươi uống đi. Trong vòng nửa năm nếu không có thuốc giải của ta thì ngươi chết chắc, khi nào tìm được người hãy đến chỗ này kiếm ta.  

Lưu Nhất Thủ biến sắc mặt nói:  

– Tiểu thư, không cần đâu, ta sẽ không chạy.  

Lưu Nhất Thủ đang định chuồn êm, cùng lắm rời khỏi trấn Thiên Tinh. Xem tình hình bây giờ thì Lưu Nhất Thủ muốn trốn cũng không thoát.  

Thanh niên mặc hoa phục khác hừ lạnh một tiếng:  

– Cho ngươi ăn thì cứ ăn đi, nếu không sẽ lấy mạng ngươi ngay bây giờ!  

– Ta ăn, ta ăn ngay!  

Lưu Nhất Thủ không cam lòng bỏ đan dược vào miệng, thanh niên mặc hoa phục này thật sự sẽ gϊếŧ gã.  

– Đi đi, ngươi nhất định phải tìm ra tên trộm kia, chờ tìm được rồi ta sẽ đập chết hắn! Dám cướp đồ của bản tiểu thư, đáng hận nhất là bỏ bản tiểu thư một mình trên núi!  

Lữ Tiểu Linh còn rất tức giận, vẻ mặt bực tức giẫm chân.  

Thanh niên mặc hoa phục nói:  

– Biểu muội yên tâm, nơi này là địa bàn của Quỷ Vũ tông chúng ta, tiểu tử kia còn ở bên này thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra.  

– Bắt được hắn rồi ta sẽ chém chết báo thù cho biểu muội!  

Người nói chuyện là thanh niên mặc hoa phục tu vi Vũ Sư ngũ trọng.  

Lữ Tiểu Linh tức tối nói:  

– Không, ta muốn tự mình báo thù, hành hạ hắn thật thảm, ai kêu hắn bỏ ta lại trên núi? Hại chân ta sưng hết cả lên!  

Thanh niên mặc hoa phục nịnh nọt nói:  

– Được, khi nào tìm ra tiểu tử đó nhất định giao cho biểu muội xử lý.  

Thanh niên mặc hoa phục vung tay áo:  

– Biểu muội, giờ chúng ta trở về Quỷ Vũ tông trước đi, chỗ này không có gì vui.  

Lữ Tiểu Linh nói:  

– Muốn về thì các người hãy về trước, ta phải ở lại đây tìm được tên cướp kia mới đi!  

Hai thanh niên mặc hoa phục biến sắc mặt.  

Một thanh niên mặc hoa phục khác nói:  

– Tiểu Linh tiểu thư, gần ba tháng nữa là đại hội tông môn của Quỷ Vũ tông chúng ta, khi đó rất náo nhiệt. Chúng ta phải trở về tham gia đại hội tông môn, hay là chờ khi đại hội tông môn kết thúc chúng ta sẽ phái người tìm tiểu tử kia giúp Tiểu Linh tiểu thư?  

Lữ Tiểu Linh trừng mắt nhìn hai thanh niên mặc hoa phục:  

– Hừ! Các người muốn cho mọi người biết ta bị người cướp đồ sao?  

Lữ Tiểu Linh tiếp tục bảo:  

– Nếu đại hội tông môn rất náo nhiệt vậy ta sẽ đi xem, sau đó tìm tên cướp kia cũng không muộn.  

Thanh niên mặc hoa phục mừng rỡ cười toe:  

– Đúng rồi biểu muội, chúng ta cưỡi yêu thú phi hành về Quỷ Vũ tông ngay đi.  

***  

Lưu Nhất Thủ ủ rũ đi trên đường cái:  

– Lần này tiêu đời rồi, ta biết đi đâu tìm người đây? Chết chắc rồi.  

Hễ thấy thanh niên nào mặc trường bào màu xanh là Lưu Nhất Thủ chạy lên xem, sau đó thất vọng rời đi.  

***  

Trong sơn mạch Vụ Đô, một sơn động trong sơn cốc. Nhiệt độ nóng cháy làm không khí bốc hơi, Lục Lâm Thiên liên tục đánh ra thủ ấn. Các thủ ấn huyền ảo bắn ra ánh sáng kỳ dị bay vào đoàn sáng to cỡ bàn tay trên Hỏa Long Đỉnh.  

Các ánh sáng thủ ấn huyền ảo rót vào, trong đoàn sáng to cỡ bàn tay trên Hỏa Long Đỉnh tràn ra khí thể.  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên xòe đôi tay, ngón trỏ chồng lên nhau, mười ngón gấp khúc giao nhau đánh ra một thủ ấn huyền ảo. Một giọt máu rót vào đoàn sáng.  

– Đi!  

Có máu nhỏ vào đoàn sáng càng rực rỡ hơn.  

Lục Lâm Thiên thu về thủ ấn:  

– Không Gian Thú Nang, thu!  

Linh hỏa trong Hỏa Long Đỉnh tắt, đoàn sáng rút về ánh sáng. Một cái túi màu xanh to cỡ bàn tay rơi vào tay Lục Lâm Thiên, mặt trên rậm rạp đồ án, linh lực dao động tràn ngập mặt ngoài.  

Lục Lâm Thiên cười vừa lòng:  

– Thành công!  

Cuối cùng Lục Lâm Thiên đã luyện chế thành công một cái Không Gian Thú Nang. Tuy đẳng cấp Không Gian Thú Nang này là thấp nhất nhưng dư sức nhốt mười con yêu thú tam giai. Nếu là yêu thú nhị giai thì chứa ba mươi con không thành vấn đề, trước mắt đã đủ dùng.  

Lục Lâm Thiên cất Không Gian Thú Nang vào trữ vật giới chỉ, hắn nhét một viên đan dược vào miệng. Luyện chế ba ngày liên tục làm Lục Lâm Thiên tiêu hao hầu như không còn chút chân khí nào.  

Một lát sau Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến vào trạng thái điều tức, ánh sáng nhạt bao phủ toàn thân, trông rất là huyền ảo.  

Sáng sớm hôm sau, Lục Lâm Thiên thở hắt ra, sắc mặt đã hồng hào, đôi mắt sâu thẳm như ánh sao.  

Lục Lâm Thiên ra khỏi sơn động:  

– Tiểu Long, Tuyết Sư, chúng ta tiếp tục xuất phát.  

Tiểu Long thân thiết bò lên người Lục Lâm Thiên.  

Giờ là đầu mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh, đa số lá cây đã khô vàng. Dưới đất là những chồng lá cây dày, đạp lên chúng phát ra tiếng răng rắc.  

Sơn mạch Vụ Đô không có cuối, từ Cổ vực xuyên qua sơn mạch Vụ Đô nối với đại lục Linh Vũ. Trong sơn mạch có cây to không biết sinh trưởng mấy trăm năm hay mấy ngàn năm che trời. Các loại cỏ dại khắp nơi, bụi gai đầy rẫy, cộng với lúc này là đầu đông, nhiều lá rụng chất tầng dày cộm dưới đất.  

Lúc này Lục Lâm Thiên có Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long theo bên cạnh nhưng không dám khinh thường. Trong lớp lá dày dưới đất rất có thể ẩn giấu yêu thú nào đó, sơ sẩy một cái là rắc rối to.  

Lục Lâm Thiên luôn thi triển thủ đoạn Linh Giả, tinh thần lan tỏa bốn phương tám hướng, phạm vi bao phủ là trong vòng trăm thước. Hễ có gì khác lạ Lục Lâm Thiên sẽ biết ngay.  

Nhưng hiện tại Lục Lâm Thiên chỉ có thể xem xét phạm vi trăm thước, nếu xa hơi thì bó tay, trừ phi thực lực của hắn lại tăng mạnh.  

Loại thủ đoạn tinh thần nhìn ngó này bình thường linh lực mạnh hơn Vũ Giả một chút, vì linh hồn lực càng mạnh thì phạm vi xem xét càng lớn.  

Vũ Giả cũng làm được, nhưng trong tu vi cùng đẳng cấp, Linh Giả có linh hồn lực mạnh hơn Vũ Giả. Trong Vũ Giả về mặt nhìn ngó thì Vũ Giả thuộc tính phong mạnh hơn Vũ Giả thuộc tính khác một chút.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play