- Ta hiểu, giao cho ta đi, có ta đi hắn làm sao có tư cách đi vào, hắn tính là vật gì!  

Thanh niên hoa phục híp mắt nói.  

Bên trong một cung điện phong cách cổ xưa, mặt đất trải đầy thanh thạch, lộ ra dấu vết loang lổ, cổ thụ tường cao, tang thương nói không nên lời, đi tới nơi này nhất thời làm lòng người có cảm giác cực kỳ an bình.  

Bên trong sảnh, bề ngoài già nua của Nam thúc đã biến mất, tuy vẫn bộ dáng sáu mươi, nhưng khuôn mặt lãnh tuấn, ánh mắt thâm thúy, lộ ra sâu thẳm làm linh hồn người rung động.  

- Nam thúc, đệ tử đã tới!  

Lục Lâm Thiên đi vào thiên sảnh liền hành lễ, nhìn thấy thân hình cao ngất của Nam thúc, ánh mắt hắn vẫn còn có chút kinh ngạc.  

- Đây mới là bộ dáng thật sự của ta, ngồi đi!  

Nam thúc nói.  

- Nam thúc, thật không nghĩ tới ngươi lại là người của Độc cô gia tộc.  

Lục Lâm Thiên ngồi xuống nói.  

- Trong ba trăm năm gần đây, ta cũng đã quên ta là người của Độc Cô gia tộc.  

Độc Cô Ngạo Nam nói:  

- Có phải hiện tại có một số việc thật sự làm ngươi tò mò?  

Lục Lâm Thiên gật đầu.  

Độc Cô Ngạo Nam có chút do dự, nói:  

- Biết vì sao ta phải cùng ngươi trở về không?  

- Bởi vì chuyện của tiểu tử cùng Cảnh Văn.  

Lục Lâm Thiên đáp.  

- Đây chỉ là một phần.  

Độc Cô Ngạo Nam chậm rãi nói:  

- Mặt khác là vì chính mình.  

- Chẳng lẽ Nam thúc còn có chuyện muốn làm?  

- Hơn ba trăm năm trước, ta chính là trưởng tử của dòng chính trực hệ Độc Cô gia tộc, cũng chính là thân ca của cha Độc Cô Cảnh Văn!  

- Nếu nói như vậy, Nam thúc, thúc còn là đại bá của Cảnh Văn?  

Lục Lâm Thiên cũng không thấy kinh ngạc, Vân Tiếu Thiên từng nói qua, Nam thúc là cậu của Vân Hồng Lăng.  

- Nếu tính ra chính là như thế.  

Độc Cô Ngạo Nam gật đầu:  

- Chỉ tiếc sau khi ta sinh ra không bao lâu, bị kiểm tra không có Thần Hoàng khí, không khác gì người thường.  

- Sao lại như thế?  

Lục Lâm Thiên ngạc nhiên hỏi.  

- Sau này cường giả trong tộc mới tìm ra nguyên nhân.  

Độc Cô Ngạo Nam nói:  

- Mẫu thân của ta là người thuộc dòng chi Độc Cô gia tộc, cho nên ta không có Thần Hoàng khí, nhưng trên người dù sao cũng lưu máu huyết của Độc Cô gia tộc, từ nhỏ thiên phú tu luyện linh lực thật tốt.  

- Nam thúc, nếu vậy cha của Cảnh Văn cũng không có Thần Hoàng khí hay sao?  

Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.  

- Ta cùng tộc trưởng Độc Cô Trí Minh không phải thân huynh đệ, mặc dù ta tu luyện linh lực rất nhanh, nhưng không có Thần Hoàng khí, vì vậy bị trong tộc đối đãi thế nào có thể biết, trong Độc Cô gia không ít người tu luyện linh lực, mà quan trọng nhất là Thần Hoàng khí, trong khi ta là trưởng tử, nhưng lại không có chút nào.  

- Bởi vì ta, mẫu thân của ta gặp phải thật nhiều áp lực, về sau dù ta liều mạng tu luyện tới tôn cấp, vẫn không thể làm mẫu thân ngẩng đầu lên, thậm chí người trong tộc còn muốn phụ thân ta tái giá, có người bắt đầu dụ dỗ mẫu thân ta rời khỏi Độc Cô gia, cuối cùng mẫu thân ta không chịu nổi áp lực đã tự kết thúc tính mạng của mình.  

Nam thúc nói tới đây, ánh mắt toát ra lãnh ý, siết chặt nắm tay, hàn khí lan tràn.  

- Nam thúc.  

Lục Lâm Thiên nhẹ giọng hô.  

- Hô!  

Độc Cô Ngạo Nam cảm giác được mình thất thố, thở sâu một hơi, nói:  

- Sự tình năm đó cũng đã qua, có lẽ trong tộc cảm thấy thật có lỗi với mẫu thân ta, lại bởi vì ta là trưởng tử, có lẽ bởi vì muốn đuổi ta đi, cho nên cho ta làm thành chủ Thần Hoàng thành, quản lý toàn bộ tộc nhân dòng bên, trên danh nghĩa địa vị cũng như tộc trưởng, vì thế ta trở thành thành chủ Thần Hoàng thành, không bao lâu sau phụ thân lại cưới người trong dòng chính gia tộc. Tất cả chuyện này bởi vì Thần Hoàng khí, luôn cho rằng không có Thần Hoàng khí thì không thể đặt chân lêи đỉиɦ, chẳng lẽ thật là thế sao, ta thật sự không tin, vì mẫu thân, vì muốn chứng minh, cho nên ta rời khỏi Thần Hoàng thành.  

- Nam thúc, sự tình đã qua, ngài không cần quá đau buồn.  

Lục Lâm Thiên thoáng do dự nói.  

- Mặc dù sự tình đã qua, ta cũng không muốn nhắc lại.  

Độc Cô Ngạo Nam ngạo mạn nói:  

- Lần này ta đã trở về, chỉ muốn nói cho Độc Cô gia tộc biết, không có Thần Hoàng khí thì thế nào, Độc Cô Ngạo Nam vẫn có một ngày đặt chân lêи đỉиɦ!  

- Tu vi hiện tại của Nam thúc đã đủ chứng minh hết thảy.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Hiện tại mặc dù có chút thực lực, nhưng còn chưa đủ, ít nhất phải chân chính đặt chân lên cấp bậc kia mới được.  

Độc Cô Ngạo Nam thở sâu:  

- Nói với ngươi chuyện này, kỳ thật muốn cho ngươi biết, vì huyết mạch trong tộc, chuyện của ngươi cùng Cảnh Văn thật sự rất khó khăn, thậm chí bọn hắn sẽ trăm phương ngàn kế không từ thủ đoạn ngăn cản, đừng cho rằng bọn hắn là một trong sáu đại hoàng tộc thì làm việc quang minh chính đại, năm đó mẫu thân của ta bị bọn hắn bức bách chính là vết xe đổ!  

- Con chưa bao giờ cho rằng sau lưng vẻ ngăn nắp lại không có hắc ám, chỉ sợ càng thêm đen tối hơn bình thường, mặc kệ bọn hắn muốn thế nào, con cũng tiếp chiêu là được rồi.  

Lục Lâm Thiên thản nhiên nói.  

- Ngươi hiểu được là tốt rồi, mặc dù có ta ở đây, có chút người dù muốn lấy tính mạng của ngươi cũng phải xem xét một chút, nhưng chuyện giữa ngươi cùng Cảnh Văn, ta chỉ có thể che chở ngươi, còn lại phải dựa vào chính ngươi, dựa vào ngươi chứng minh, nhưng có một số việc đừng làm quá mức, nếu không ta cũng không thể che chở được ngươi, phải có điểm mấu chốt, hiểu được lời của ta chứ?  

Nam thúc hỏi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, ý tứ của Nam thúc hắn làm sao không rõ, ý nhắc nhở hắn muốn làm sao cũng được, Nam thúc sẽ che chở, điểm mấu chốt duy nhất chỉ sợ là không thể gϊếŧ người, một khi gϊếŧ người sự tình sẽ khác hẳn.  

- Hiểu được là tốt rồi, hẳn là có người tới tìm ngươi.  

Ánh mắt Nam thúc nhìn ra ngoài thiên sảnh.  

- Lâm Thiên!  

Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn lại, một thân ảnh xinh đẹp đi vào, ánh mắt Lục Lâm Thiên chợt ngẩn ra.  

- Cảnh Văn.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, Độc Cô Cảnh Văn đã đi nhanh tới cẩn thận quan sát hắn từ trên xuống dưới.  

- Lâm Thiên, huynh không sao chứ, có bị thương không?  

Độc Cô Cảnh Văn không ngừng đưa tay kiểm tra, trên đường tới đây trong lòng nàng vô cùng lo lắng.  

- Ta không sao!  

Lục Lâm Thiên ôn nhu nhìn thiếu nữ đứng trước mắt.  

- Cảnh Văn, ta đã nói hắn không có việc gì, muội còn chưa tin sao?  

Vài thân ảnh xinh đẹp đi vào, người nói chuyện là Bắc Cung Vô Song, còn có Vân Hồng Lăng, Lục Tâm Đồng cùng Độc Cô Băng Lan.  

- Thật sự không có việc gì!  

Độc Cô Cảnh Văn thở ra một hơi, đánh giá thanh y nam tử trước mặt, mỉm cười nói:  

- Muội còn tưởng rằng huynh không tới được chứ.  

- Ta thu được thiệp mời của muội, liền vội vàng chạy tới.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Bái kiến Nam thúc!  

Nhóm mỹ nữ lập tức hành lễ với Độc Cô Ngạo Nam.  

- Không cần đa lễ!  

Nam thúc mỉm cười đáp, ánh mắt rơi lên người Bắc Cung Vô Song:  

- Nha đầu, nhìn thấy ngươi trưởng thành, hiện tại tu vi không kém a, tạo hóa không tệ.  

- Nam thúc quá khen, ngài sẽ

làm cho ta kiêu ngạo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play