Lục Lâm Thiên nói rất lớn tiếng, mọi người trong đại điện đều nghe thấy. Đám người nghe xong sắc mặt đều thay đổi. Lục Lâm Thiên đột nhiên thốt ra lời gai góc này khiến mọi người thầm suy đoán hắn có ý gì. Còn với Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai là xát muối vào vết thương.  

Không khí trong đại điện lại rơi vào lúng túng.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Ha ha ha! Sao mọi người thận trọng vậy? Chẳng lẽ không nghe ra ta đang nói đùa? Ta nghĩ Thiên Địa Minh chắc không phải thành lập để đối phó Đế Đạo Minh của ta chứ?  

Ngoài miệng Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm nhưng trong lòng nghĩ khác, Thiên Địa Minh không đối phó hắn mới là lạ.  

- Ha ha ha!  

Nghe Lục Lâm Thiên nói, Nhâm Trường Thanh, Âu Dương Huyền Linh, Chu Hoành Viễn đang ôn chuyện với đám Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng cười lúng túng hòng làm dịu bớt không khí.  

Lục Lâm Thiên lại lên tiếng:  

- Nhưng ta và các vị chủ sơn môn thành lập Đế Đạo Minh vì dự phòng đối phó Thiên Địa Minh của các vị, nếu các vị có rảnh thì chúng ta có thể luận bàn thử.  

Lục Lâm Thiên thốt lời, bên Thiên Địa Minh lại biến sắc mặt. Hôm nay Lục Lâm Thiên làm bọn họ không hiểu ra sao, không biết hắn có ý gì. Trong lời nói hơi chứa ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.  

Trong các đại sơn môn có nhiều người biểu tình thay đổi, vẻ mặt tức giận nhưng không người dám mở miệng tiếp lời. Mọi người đều biết tính tình của Lục Lâm Thiên, nếu chọc vào hắn thì hậu quả quá rõ ràng. Lúc trước Phi Linh môn không đáng một đồng còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ các đại sơn môn, hiện tại với thực lực của Phi Linh môn và Thánh Linh giáo, cộng thêm Đế Đạo Minh, Lục Lâm Thiên còn có gì không dám làm? Nên không ai muốn trêu chọc vào Lục Lâm Thiên, tiểu tử này hiện đang rất nổi bật.  

Lục Lâm Thiên xoay người nhìn chằm chằm vào Doãn Ngạc luôn đứng ngoài xem náo nhiệt:  

- Doãn tông chủ, hay là để Đế Đạo Minh cùng Thiên Địa Minh luận bàn, Doãn tông chủ làm trọng tài?  

Lục Lâm Thiên biết ý đồ của Doãn Ngạc, hắn nói câu đó vô hình trung cho gã nghe. Nếu tranh thủ được Vạn Thú tông sẽ tốt hơn là để Vạn Thú tông tham gia vào Thiên Địa Minh. Lục Lâm Thiên biết lúc này Doãn Ngạc còn chưa có quyết định cuối cùng, kêu đám người Lục Lâm Thiên đến Vạn Thú tông vì muốn biết thực lực hai bên rồi mới có quyết định.  

Đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng cười tủm tỉm nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt toát ra rung động. Biểu hiện hôm nay của Lục Lâm Thiên vượt ngoài dự đoán của bọn họ, chỉ nói vài câu đã đè ép khí thế của người phe Thiên Địa Minh thấp một khúc.  

Doãn Ngạc sửng sốt:  

- Cái này...  

Doãn Ngạc không ngờ trong cuộc nói chuyện bị Lục Lâm Thiên kéo xuống nước, gã vốn chỉ định đứng xem kịch, muốn biết ý tưởng của đám người này nhưng không ngờ sẽ bị Lục Lâm Thiên kéo vào.  

Doãn Ngạc ho khan, buộc phải đứng ra hòa giải:  

- Lục chưởng môn nói đùa, các vị ngồi đi. Hôm nay là ngày tông chủ mới Vạn Thú tông đăng quang, Doãn mỗ trước tiên xin cảm ơn các vị.  

Doãn Ngạc dứt lời lòng chùng xuống. Lục Lâm Thiên thật không đơn giản, đáng sợ hơn trong tin đồn. Lục Lâm Thiên không chỉ có thực lực đáng sợ còn có tâm trí, hèn gì có thể gây tổn hại nặng nề cho các sơn môn Nguyệt Long các, Lan Lăng sơn trang. Lúc này Doãn Ngạc chìm trong mâu thuẫn lớn.  

Mọi người có ân ý cười gượng nói:  

- Doãn tông chủ khách sáo.  

Mấy cường giả Tôn cấp trong Nguyệt Long các, đảo Khôn Dương, Thần Kim các mắt lạnh băng cắn răng chịu đựng, bây giờ chưa phải lúc.  

Gia Cát Tử Vân ngồi cạnh Gia Cát Tây Phong trong mắt lạnh băng. Ngón tay trái của Gia Cát Tử Vân ngày trước bị Lục Lâm Thiên bẻ gãy giờ trông như đã phục hồi hoàn toàn lành lặn, Lan Lăng sơn trang có năng lực làm được chuyện nhỏ này.  

Nhưng lúc này Gia Cát Tử Vân không có can đảm nhìn thẳng Lục Lâm Thiên, lúc trước gã thật sự bị chấn nhϊếp. Nhưng oán hận trong lòng Gia Cát Tử Vân cũng ngày càng đậm đặc hơn.  

Bên ngoài đại điện, giọng một đệ tử Vạn Thú tông vang lên:  

- Cổ chưởng môn Thiên Kiếm môn đến.  

Doãn Ngạc và mấy trưởng lão Vạn Thú tông bên cạnh mình tiến lên nghênh đón. Mọi người nhìn sang, ngoài đại điện có mấy chục người chậm rãi tiến đến.  

Mấy chục người đều mang theo trường kiếm, khí thế khá mạnh. Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, hai người đi đầu đập vào mắt hắn. Cổ Kiếm Phong có mắt to, màynhư đao, mắt như sao, mặc trường bào màu lam, toát ra khí thế bất phàm. Lưng Cổ Kiếm Phong cõng một thanh kiếm to bản màu vàng kim.  

Một nữ nhân đứng cạnh Cổ Kiếm Phong, váy dài màu tím, khí chất hơi thanh dã, vóc dáng cao kều. Lục Lâm Thiên cực kỳ quen thuộc Nguyên Nhược Lan, nàng xem như đối thủ cũ của hắn, thiên phú vũ giả tứ hệ rất hiếm thấy. Khi Lục Lâm Thiên muốn tìm hiểu đẳng cấp tu vi hiện tại của Nguyên Nhược Lan chợt lộ biểu tình khó hiểu, mặc cho hắn nhìn ngó cỡ nào cũng không rình ngó được khí tức tu vi thực lực chính xác của Nguyên Nhược Lan.  

Nguyên Nhược Lan ngước mắt đẹp, nàng cảm giác có người nhìn mình chăm chú nên theo hướng ánh mắt nhìn sang Lục Lâm Thiên. Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt hơi thay đổi, bóng người này khiến nàng thấy rất quen thuộc.  

Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên Nhược Lan, trong lòng mơ hồ nổi lên cảm giác kỳ lạ nhưng khó tả rõ chỗ nào lạ, tóm lại là thấy kỳ kỳ.  

- A!  

Chợt đùi Lục Lâm Thiên đau nhói, hắn suýt hét lên chói tai. Lục Lâm Thiên quay đầu lại, Vân Hồng Lăng đang nhéo đùi hắn, mắt chứa ý cười làm người ngoài không nhận ra được gì.  

Vân Hồng Lăng truyền âm vào tai Lục Lâm Thiên:  

- Cho chàng nhìn chằm chằm này!  

Mới rồi Lục Lâm Thiên luôn nhìn kỹ Nguyên Nhược Lan, nàng cũng nhìn thẳng hắn, bộ dáng nhìn người ta chằm chằm của hắn khiến Vân Hồng Lăng khó chịu.  

Trong đại điện, Doãn Ngạc tiến lên nghênh đón, chào hỏi Cổ Kiếm Phong:  

- Cổ chưởng môn, tiếp đãi không chu đáo, đã chậm trễ.  

- Doãn tông chủ khách sáo.  

Đám người Gia Cát Tây Phong, Nhâm Trường Thanh, Âu Dương Huyền Linh đứng dậy chào nhóm Cổ Kiếm Phong. Đám người Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường cũng vậy. Lạc Kiến Hồng, Kỷ Diệu Tông trên đại lục Linh Vũ ít khi giao thiệp nên không quen thuộc như thế.  

Mọi người chào hỏi xong ánh mắt Nguyên Nhược Lan luôn cố ý vô tình nhìn hướng Lục Lâm Thiên, bóng dáng quen thuộc này lại khiến nàng không nhớ ra được gì.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

- Có gì đó kỳ lạ.  

Cổ Kiếm Phong đến gần Lục Lâm Thiên, hành lễ ngang hàng trước tiên:  

- Lục chưởng môn, chúc mừng ngài trở thành minh chủ Đế Đạo Minh.  

Thân phận, thực lực hiện tại của Lục Lâm Thiên khiến Cổ Kiếm Phong không thể xem như hậu bối.  

Lục Lâm Thiên đứng dậy chắp tay:  

- Cổ chưởng môn khách sáo.  

Lục Lâm Thiên cảm giác khí tức trên người Cổ Kiếm Phong, chắc chắn đã đến Tôn cấp. Chủ các đại môn đại phái như có hẹn trước, trong vòng hai năm lần lượt đột phá Tôn cấp.  

Nguyên Nhược Lan đến gần Cổ Kiếm Phong, nàng nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt tò mò và ngạc nhiên luôn nhìn hắn:  

- Ngươi chính là Lục Lâm Thiên?  

Lục Lâm Thiên cười hỏi lại:  

- Chẳng lẽ Nguyên cô nương không nhận ra ta sao?  

Câu hỏi của Nguyên Nhược Lan làm Lục Lâm Thiên thầm lấy làm lạ.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play