Lục Lâm Thiên truyền âm xong, lặng lẽ giải cấm chế trên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.  

Toàn thân Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh run lên, cấm chế được giải, hắn cũng không dám rời khỏi, hung hăng nhìn Lục Lâm Thiên, nghe không ít thanh âm chúc mừng chung quanh, không khỏi cười khổ rồi gật đầu.  

- Oánh tỷ, ta sẽ giải cấm chế cho tỷ. Tỷ không nên chạy trốn, nếu như tỷ chạy trốn, trước mặt thiên hạ quần hùng, mặt mũi sư phụ ta sẽ mất hết.  

Cùng một lúc, Lục Tâm Đồng nhận được ánh mắt của Lục Lâm Thiên, lặng lẽ kết thủ ẩn, giải cấm chế trên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.  

- Đông lão, Oánh tỷ, đại hôn của các người ta cũng không dám làm chủ hôn. Bất quá, ta đã mời chủ hôn cho hai vị.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, thanh âm vừa dứt, bên ngoài đại điện đã có hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Hai người chậm rãi đi vào, bước chân súc địa thành thốn, lập tức xuất hiện bên người Lục Lâm Thiên.  

- Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả.  

Nhìn hai người xuất hiện, tuy rằng khí tức trên người đều được thu liễm, thế nhưng trong lúc vô hình lại khiến trong lòng mọi người có mặt chịu áp lực vô cùng lớn, giống như có một tảng đá trong nội tâm vậy.  

- Bái kiến Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả tiền bối.  

Nhìn hai người, tất cả cường giả trong các sơn môn lớn lập tức đứng dậy ôm quyền hành lễ. Trước mặt cường giả bực này, mọi người đều muốn giao hảo.  

- Không cần đa lễ.  

Khổng Tước Tôn giả mặc một bộ cẩm bào, ung dung mà cao quý, khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt giống như biển cả bao la. Không khí náo nhiệt trong Phi Linh môn hôm nay khiến cho nàng dường như cũng trẻ lại.  

- Ha ha, cả đời này thứ gì ta cũng đã làm, chỉ có chưa làm chủ hôn mà thôi.  

Kim Lang Tôn giả hào sảng nói, mắt nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lại nói:  

- Không biết bản tôn có tư cách làm chủ hôn cho ngươi hay không?  

- Tiền bối hạ mình làm chủ hôn cho ta, thịnh tình này Vô Mệnh xin nhận.  

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh xoay người hành lễ, lúc này hắn cũng có chút kích động. Hắn hiểu rõ, cường giả bực này như Kim Lang Tôn giả có thể hạ mình làm chủ hôn cho hắn là bởi vì cho Lục Lâm Thiên mặt mũi, bằng không coi như hắn là Thôi Hồn Độc Vương thì cũng không có tư cách này.  

- Bạch Oánh tiểu thư, không biết hai người chúng ta có tư cách làm chủ hôn cho hai ngươi hay không?  

Khổng Tước Tôn giả nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh rồi nói. Mặt dù có một lớp vải hồng che mặt, thế nhưng khí tức trên người vô cùng rõ ràng khiến cho Khổng Tước Tôn giả chỉ đơn giản đã biết rõ ai là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.  

- Tiền bối chịu tới, chúng ta cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nào dám chê không được.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh xoay người hành lễ, dùng thân phận của hai người Kim Lang Tôn giả cùng Khổng Tước Tôn giả, đương nhiên nàng phải có cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Lúc này trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất ổn, trước đó nàng hoàn toàn không biết một tí gì.  

- Vậy là tốt rồi, bắt đầu.  

Khổng Tước Tôn giả mỉm cười. Không khí vui vẻ như thế này khiến cho áp lực của mọi người trong lúc vô hình giảm đi không ít.  

- Đông Vô Mệnh, ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng lấy Bạch Oách hay không?  

Kim Lang Tôn giả nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, nghiêm túc hỏi. Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh tuy rằng đã có tuổi, thế nhưng ở trước mặt hắn vẫn chỉ là một vãn bối mà thôi.  

- Cái này....  

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút khó xử, chuyện không trâu bắt chó đi cày, trước mặt bao nhiêu thế lực lớn trong thiên hạ, trước mắt bao nhiêu người, hắn không biết trả lời như thế nào. Huống chi hắn cũng không biết Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh có đồng ý lấy hắn hay không.  

- Đông Vô Mệnh, ngươi là nam nhân hay nữ nhân vậy? Sảng khoái trả lời cho ta một câu. Nếu như không lấy thì ta lấy nàng.  

Trong đám người phía dưới, Lộc Sơn lão nhân không nhịn được mà đứng lên. Hiện tại hắn vô cùng đau lòng, mà bản thân cũng đã lớn tuổi, những năm này ở trong Phi Linh môn, quan hệ của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, tầng ngăn cách như tờ giấy mỏng kia hắn cũng biết. Có một ít chuyện cho dù cưỡng cầu cũng không được.  

- Ai nói ta không lấy?  

Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lộc Sơn lão nhân.  

- Muốn lấy thì sao không nói? Một đại nam nhân còn lề mề như vậy?  

Kim Lang Tôn giả cũng không có khách khí mà quát Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh một tiếng.  

- Lão độc vật, nói đi.  

Không ít cường giả quen thuộc với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cuhng quanh lập tức ồn ào.  

- Bạch Oánh, ngươi có đồng ý thành gia lập thất hay không?  

Đông Vô Mệnh đỏ mặt, cố lấy dũng khí, đánh bạc với mặt mũi của mình mà đi tới bên người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh rồi hỏi.  

- Đông Vô Mệnh, không được, ngươi chỉ hỏi một câu vậy mà muốn Oánh tỷ gả cho ngươi, cho dù tỷ ấy đồng ý ta cũng không đồng ý. Ngươi nên nói lời từ tận đáy lòng mình mới được. Hôm nay ta đại diện cho nhà gái.  

Khâu Mỹ Vi tung người ngăn trước người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.  

- Đúng vậy, lão độc vật, chí ít ngươi cũng phải nói lời trong lòng của mình chứ? Chỉ bằng một câu nói như vậy mà muốn Bạch Oánh tiểu thư gả cho ngươi, như vậy Bạch Oánh tiểu thư quá mất giá a.  

Trong đại điện lập tức có tiếng ồn ào vang lên.  

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh đỏ bừng mặt, đám người này muốn mạng già của hắn sao? Hắn nghẹn họng cả buổi, cũng không nói ra được lời nào.  

Dưới mảnh vải hồng, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cũng vô cùng chờ mong. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng cũng đợi được tới ngày hôm nay. Tâm ý của lão gia hỏa kia nàng làm sao không biết. Thế nhưng nàng vẫn chờ một câu nói của hắn, chỉ là đợi vài thập niên cũng không nghe được từ trong miệng hắn nói ra.  

- Lão độc vật, nói đi.  

- Nói mau, không thì ta sẽ nói.  

Trong tiếng ồn ào của mọi người, Lộc Sơn lão nhân cũng lớn tiếng nói. Hắn đã không có cơ hội, thế nhưng phải hối thúc Đông Vô Mệnh mới được, cũng không thể để Đông Vô Mệnh dễ dàng nắm Bạch Oánh vào trong tay như vậy.  

- Đông lão, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không? Chỉ cần gần đầu, ta nói một câu, người nói một câu. Thế nào? Ta đảm bảo người sẽ vượt qua.  

Lục Lâm Thiên truyền âm nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.  

Đông Vô Mệnh nghẹn đỏ mặt, gật đầu với Lục Lâm Thiên. Hắn không nói ra được nửa lời, loại trường hợp này chính là lấy mạng già của hắn. Hiện tại có người hỗ trợ, hắn không còn lựa chọn nào khác. Tuy rằng đang giận tiểu tử kia, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng tiểu tử này mà thôi.  

- Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống hay chết, mà là việc ta đứng trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại không biết ta...  

Đông Vô Mệnh chậm rãi nói ra, mà khi nói tới đoạn này, lại có cảm giác buồn nôn nói không ra, lén lút trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn mà thì thầm nói: 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play