Ánh mắt Trịnh Thánh Kiệt chớp động, chưởng môn tự mình tới đây, hắn nhất định phải biểu hiện cho tốt, để cho chưởng môn biết rõ hắn mới là người mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi trong Phi Linh môn. So với Niếp Phong còn mạnh hơn, thứ tốt cho dù cấp cho Niếp Phong cũng là lãng phí, chỉ có hắn mới xứng đáng nhận được những thứ đó.  

- Tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị.  

Đại hán râu quai nón tuyên bố quy tắc thi đấu bài danh thập đại đệ tử.  

Chung quy mà nói, quy tắc thi đấu bài danh của thập đại đệ tử so với quy tắc thi đấu bài danh trên Bình Nham đảo do Thiên Địa các tổ chức cũng không khác là bao. Mỗi một người đánh bại đối thủ của mình thì đạt được một điểm. Thất bại thì trừ một điểm, cuối cùng ai đạt được điểm tích lũy lớn nhất thì người đó sẽ xếp đầu tiên.  

Sau khi thi đấu có thể lựa chọn nghỉ ngơi một lát, cũng có thể liên tục giao thủ, không được cự tuyệt giao chiến, nếu không coi như đã thất bại. Sau khi nói qua quy tắc, đại hán râu quai nón lần nữa hỏi mọi người đã hiểu rõ chưa, mười người lập tức gật đầu.  

- Vậy thì Hoàng Tĩnh Ngọc sẽ là người tiến lên đài đầu tiên.  

Thanh âm của đại hán râu quai nón vừa dứt, mọi người nhìn vào bên trong, một đạo thân ảnh màu đỏ lập tức nhảy lên đài.  

Hoàng Tĩnh Ngọc nhìn chín người cách đó không xa, ánh mắt quét qua một lần, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào một Vũ Sư tam trọng, ai cũng hiểu rõ, chỉ có thể ra tay với kẻ có thực lực yếu nhất. Tìm người có thực lực mạnh, một khi tiêu hao quá nhiều thì sẽ chịu thiệt thòi lớn. Mà Vũ Sư tam trọng bị Hoàng Tĩnh Ngọc nhìn vào, sắc mặt lập tức lúng túng, thế nhưng cũng chi có thể lên đài mà thôi.  

- Có thể tiến vào thập đại đệ tử đã không tệ rồi. Chỉ tiếc người này còn chưa phải là đối thủ của sư muội Hoàng Tĩnh Ngọc.  

Chúng đệ tử thấp giọng nghị luận, trên đài, chúng cường giả Phi Linh môn có chút hứng thú nhìn xuống phía dưới. Thực lực hai người như vậy bọn họ cũng đã biết rõ kết quả. Địch thủ chính thức của Hoàng Tĩnh Ngọc cũng chỉ có bốn người kia mà thôi.  

Phanh Phanh.  

Trong ánh mắt của mọi người, hai người lập tức giao thủ, không có bất ngờ gì xảy ra, dưới hai chiêu, Vũ Sư tam trọng kia lập tức bị thua. Hoàng Tĩnh Ngọc lần nữa khiêu chiến bốn người liên tiếp, một Linh Sư tam trọng, một Vũ Sư tứ trọng thuộc tính hỏa, một Vũ Sư tứ trọng thuộc tính thổ, còn có một Vũ Sư ngũ trọng thuộc tính thủy.  

Liên tiếp đánh bại năm người tạo thành oanh động cực lớn trong hàng ngũ các đệ tử. Sắc mặt Thiên Thủ Quỷ Tôn trên đài cũng cực kỳ vui mừng. Đệ tử gây ra náo động như vậy hắn cũng có mặt mũi. Hoàng Đan nhìn chăm chú xuống phía dưới, đôi mắt sáng ngời. Hoàng gia xuất hiện người này chính là vận hạnh của Hoàng gia các nàng.  

Hoàng Tĩnh Ngọc đứng ở giữa sân, đánh bại năm người mà nàng còn chưa thở gấp. Thực lực của mấy người kia quả thực không có cách nào khiến cho nàng tiêu hao quá nhiều. Vũ Phách cùng Vũ Sư hơn kém quá nhiều, huống chi nàng lại là Vũ Phách nhị trọng.  

Đôi mắt xinh đẹp quét qua bốn người còn lại, đảo qua trên người Đoan Mộc Hồng Chí, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hao, ánh mắt Hoàng Tĩnh Ngọc cuối cùng rơi vào trên người Niếp Phong. Chính người này trước mặt bao nhiêu người dám đem đồ vật trả lại cho nàng, còn làm giống như nàng đang cầu hắn. Vốn nàng có ý tốt, thế nhưng không ngờ hắn lại có lòng lang dạ thú như vậy, còn khiến cho sư huynh đệ trong môn bàn tán sau lưng nàng.  

Niếp Phong bị Hoàng Tĩnh Ngọc nhìn thẳng, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt. Lần trước nàng đột nhiên nổi giận như vậy, quả thực hắn không õ mình đã làm sai chuyện gì.  

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào trên người Hoàng Tĩnh Ngọc. Hoàng Tĩnh Ngọc liên tiếp đánh bại năm người, mọi người ở đây đều cho rằng kế tiếp nàng sẽ nghỉ ngơi. Dù sao bốn người còn lại cũng không phải là dễ trêu. Thế nhưng lúc này Hoàng Tĩnh Ngọc lại nhìn chăm chú vào Niếp Phong, nói:  

- Trận thứ sáu đệ tử sẽ khiêu chiến sư đệ Niếp Phong.  

Thanh âm của Hoàng Tĩnh Ngọc vừa dứt, mọi người không khỏi có chút hơi ngạc nhiên.  

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng mim cười, thực lực của Hoàng Tĩnh Ngọc không kém. Vũ giả tứ hệ, đã ngưng tụ Vũ đan, đan điền so với vũ giả đơn hệ lớn hơn gấp bốn lần. Tu vi chỉ có Vũ Phách nhị trọng, thế nhưng so thực lực chân chính mà nói, Vũ Phách tam trọng gặp nàng tuyệt đối không nhận được chỗ tốt nào.  

- Ta sao?  

Niếp Phong nghe vậy, nhìn Hoàng Tĩnh Ngọc ngơ ngác nói. Hắn thật không ngờ mình lại đánh cùng nàng một trận. Trong lúc sững sờ, hắn cũng chậm rãi tiến về phía trước, bước chân cực kỳ chậm chạp.  

- Niếp Phong đánh cùng Tĩnh Ngọc sư tỷ, không biết ai thắng ai thua a.  

- Niếp Phong này một mực che dấu, thế nhưng thoạt nhìn, hẳn là cơ hội thắng của Tĩnh Ngọc sư tỷ lớn hơn một chút.  

Chúng đệ tử suy đoán, nghị luận. Trên đài, ánh mắt Thiên Thủ Quỷ Tôn nhảy lên, nhìn qua Lục Lâm Thiên nói:  

- Chưởng môn, Niếp Phong cùng Tĩnh Ngọc, người cảm thấy ai sẽ chiến thắng.  

- Hai người chưa từng dùng toàn lực, quả thực có chút khó đoán.  

Thanh Linh Tôn giả nhìn qua hai người phía dưới, ít nhiều cũng có chút hứng thú. Hôm nay đệ tử Dương Linh Hạo của hắn cũng tiến vào top mười, đương nhiên hắn phải đến xem.  

- Hoàng Đan trưởng lão, ngươi thấy thế nào?  

Lục Lâm Thiên hỏi Hoàng Đan cách đó không xa.  

- Đệ tử của chương môn tuyệt đối không yếu. Thế nhưng chuyện như thế này ta lại không thạo. Chuyện này vẫn là chuyện mà chư vị trưởng lão, cung phụng tinh tường nhất a.  

Hoàng Đan nở nụ cười, hai cái má lúm đồng tiền hiện lên, nói hàm hồ một chút, cũng không nói ra đáp án cụ thể.  

- Vậy thì xem tiếp thì biết rõ.  

Lục Lâm Thiên mơ miệng cười, không nói gì. Hắn cũng có chút hứng thú nhìn xuống bên dưới.  

Lúc này vẻ mặt Niếp Phong có chút bất đắc dĩ, chậm rãi đứng trước mặt không xa Hoàng Tĩnh Ngọc, nhìn nữ tử trước mắt, y phục trên người nhẹ nhàng phiêu động, nhìn qua giống như tiên nữ hạ phàm. Đặc biệt là đôi mắt thanh tịnh kia, Niếp Phong nhìn vào, không biết tại sao mà bản thân hắn không dám nhìn thẳng vào nó.  

- Niếp Phong sư đệ, bắt đầu đi.  

Nhìn qua Niếp Phong, Hoàng Tĩnh Ngọc cắn răng, chân khí trên thân thể mềm mại tràn ra. Thân hình lui về phía sau một chút, tạo thành một đạo tàn ảnh ưu mỹ, khiến cho trong lòng không ít đệ tử rung động.  

- Sư tỷ...  

Niếp Phong thở dài, lần trước trả lại túi tiền cho sư tỷ, hắn đã nhặt lên, hai năm qua vẫn luôn để ở trên người mình, hắn muốn trả lại cho sư tỷ một lần nữa. Thế nhưng nhớ tới bộ dáng tức giận của sư tỷ lần trước, tay phải đang muốn móc ra lập tức ngừng lại.  

- Động thủ đi, nếu như ngươi thắng qua, về sau ta phải gọi ngươi là sư huynh rồi.  

Hoàng Tĩnh Ngọc cắn môi, thủ ấn được kết, chân khí quanh thân tràn ra, thân thể được bao phủ bên trong vòng quang tráo bằng chân khí. Không khí chung quanh quang tráo lúc này dường như đã bị ngưng kết lại.               Đám người vây xem chung quanh cũng đã trở nên yên tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người. Tất cả mọi người đều đang suy đoán, không biết đệ tử chưởng môn chiến thắng hay là đệ tử của Tôn sứ hộ môn chiến thắng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play