Lục Lâm Thiên gật đầu, Mộc Hoàng chi khí kia ngược lại còn dễ hơn một chút. Đến lúc đó hắn đi tìm Vô Song có lẽ có thể trợ giúp được một chút. Chuyện khó khăn nhất chính là tìm Nghịch Mệnh Hồn Quả này. Trước mắt ngay cả tung tích của nó hắn cũng không có.  

- Được rồi, mẫu thân ngươi có mang tiểu gia hỏa kia tới cho ngươi gặp mặt không?  

Nam thúc nói với Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Tiểu tử đã gặp, thân thể Âm Dương tiên thiên, vũ giả ngũ hệ, thiên phú kinh người.  

- Thiên phú của tiểu gia hỏa kia còn ở trên người, thực lực về sau có thể ở trên ngươi hay không cũng không nhất định. Kỳ ngộ của mọi người đều không giống nhau, thiên phú cũng không đại biểu cho tất cả. Thế nhưng nếu như bồi dưỡng cho tốt, tuyệt đối là một hạt giống tốt.  

Nam thúc nói, thiên phú của tiểu gia hỏa kia cũng khiến cho hắn động tâm.  

- Chẳng lẽ Nam thúc muốn nhận đồ đệ?  

Lục Lâm Thiên hỏi Nam thúc.  

- Ta cũng không muốn thu đồ đệ.  

Nam thúc liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

- Nếu như ngươi có hứng thú thì không ngại thu lấy, ngươi cũng là thân thể Âm Dương, vũ giả ngũ hệ, ngươi thu nó cũng tốt hơn một chút.  

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, thời điểm hắn nhìn thấy tiểu gia hỏa kia, phát hiện ra thiên phú của nó Lục Lâm Thiên cũng động tâm. Thế nhưng biết rõ Nam thúc đang rèn thể giúp tiểu gia hỏa kia cho nên hắn phải hỏi qua Nam thúc một tiếng, cũng không thể đoạt đồ đệ với người.  

- Còn nữa, thời gian ngươi thu nhận Niếp Phong cũng không kém, nếu như không giúp hắn thông mạch thì có lẽ hắn sắp nguy hiểm tính mạng.  

Nam thúc lại nói.  

- Nam thúc, người nhìn ra sao?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  

- Ngươi cảm thấy ta sẽ không nhìn ra sao? Thân thể Niếp Phong chính là Tam Hoa tụ đỉnh, tinh khí thần trộn lẫn tụ cùng một khiếu. Loại thiên phú này cực kỳ hiếm thấy, không ngờ ngươi lại gặp được một người.  

Nam thúc nhìn qua Lục Lâm Thiên, thanh âm có chút khinh bỉ. Hắn là dạng người nào, nếu ngay cả Tam Hoa tụ đỉnh cũng không nhìn ra thì tên tuổi ngang dọc đại lục của hắn khi trước chỉ là hữu danh vô thực.  

- Tam Họa tụ đỉnh, tinh vi ngọc hoa, khí vi kim hoa, thần vi chín hoa, đây chính là con đường tu luyện đỉnh tiêm của vũ giả. Luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, cuối cùng tụ tại đỉnh. Có thể vạn kiếp bất xâm, muốn tới mức này bao nhiêu Vũ Tôn cũng khó mà làm được Không ngờ Niếp Phong kia chính là thân thể Tam Hoa tụ đỉnh trời sinh, bồi dưỡng cho tốt, tiền đồ sau này cũng không thể hạn lượng được.  

Thánh Thủ Linh Tôn khoanh chân ngồi trên Linh Ngọc Sàng nói. Tam Hoa tụ đỉnh hắn cũng biết rõ, cho nên lúc mới biết chuyện cũng cực kỳ kinh ngạc.  

- Nhìn thấy thân thể của hắn là Tam Hoa tụ đỉnh cho nên trên phương diện tu luyện của đệ tử cũng như được thức tỉnh, thu được không ít lĩnh ngộ.  

Lục Lâm Thiên nói, lúc trước phát hiện Niếp Phong là thân thể Tam Hoa tụ đỉnh, đối với không ít vấn đề trên phương diện tu luyện sau này hắn đều có một ít lĩnh ngộ mới.  

- Tam Hoa tụ đỉnh, Tam Hoa rơi thì chết, Tam Hoa không rơi, mà có thể sống được tới bây giờ cũng đã là kỳ lạ rồi. Thời gian của thiếu niên kia cũng đã tới, sau khi giúp hắn thông mạch, lại thêm thể chất và bản tính của Niếp Phong này không tệ. Về sau không biết thành tựu sẽ tới cỡ nào.  

Nam Thúc nói, không thể nghi ngờ những ngày qua hắn cũng quan sát Niếp Phong.  

- Người này đại trí giả ngu, bản tính lương thiện, lại trung hậu, đối với con đường tu luyện có lẽ sẽ có chút bất lợi.  

Lục Lâm Thiên trả lời, Nam Thúc nói bản tính của Niếp Phong không có vấn đề đương nhiên là không có vấn đề. Hai năm qua hắn cũng không quan sát được Niếp Phong này, vừa rồi hắn cũng hỏi qua đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Niếp Phong này cũng không làm cho hắn thất vọng.  

- Trung hậu có chỗ tốt của trung hậu, nếu ngươi hy vọng giảo hoạt thì tiểu gia hỏa kia sẽ không để ngươi thất vọng. Chỉ sợ không biết sau này nó sẽ chọc phải bao nhiêu phiền toái.  

Nam thúc nói, đối với nhất cử nhất động của tiểu tử kia, tuy rằng nó giả bộ thành thật trước mặt hắn, thế nhưng không thoát khỏi mắt hắn.  

- Nam thúc, sư phụ, chuyện Địa Viêm đảo hai người thấy thế nào?  

Lục Lâm Thiên nghe vậy mỉm cười, sắc mặt lại lập tức ngưng trọng hỏi Nam thúc cùng sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn.  

- Việc này cực kỳ không bình thường. Địa Viêm đảo có nội tình trên vạn năm thế nhưng không ngờ lại dễ dàng bị san bằng như vậy, quả thực khiến cho ta cảm thấy hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng nghĩ không thông. Sợ rằng sáu đại Nhân Hoàng tộc ra tay cũng khó có thể làm được như thế.  

Sắc mặt Nam thúc cũng ngưng trọng hẳn lên.  

- Thế lực có thể diệt Địa Viêm đảo, theo ta được biết chỉ là sáu đại Nhân Hoàng tộc cùng bốn đại thú hoàng tộc. Thế nhưng cho dù bọn họ ra tay tuyệt đối cũng phải trả một cái giá thảm trọng.  

Thánh Thủ Linh Tôn cũng không thể hiểu được.  

- Nam thúc, có phải là Linh Vũ giới hay không?  

Lục Lâm Thiên do dự một lát rồi hỏi Nam thúc, lúc trước theo như lời Lăng Thanh Tuyền nói, Lục Lâm Thiên đã nghe ra được bên trong Đông Hải có biến cố, có lẽ chính là việc này. Mà cường giả ngăn cản bốn vị sư thúc chỉ sợ cũng là do Linh Vũ giới sắp xếp. Chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên cảm thấy, Phi Linh môn hiện tại giống như đang bị một bàn tay vô hình đè nặng.  

- Linh Vũ giới.  

Nam thúc ngẩng đầu, đứng chắp tay, than nhẹ nói:  

- Theo ta được biết, Linh Vũ giới cũng không có thực lực này, chỉ là...  

- Nam thúc, Phó giới chủ Linh Vũ giới Nghiêm Đỉnh kia, có...  

Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi mở miệng hỏi. Mà hắn vừa mới nói, Nam thúc lập tức cắt đứt lời nói của hắn:  

- Ta có quan hệ vô cùng sâu với Linh Vũ giới, Linh Vũ giới được lập ra cũng không có bao lâu. Nếu tính toán thì cũng chỉ có hơn một trăm năm mà thôi. Mà ta chính là một trong những người sáng tạo ra nó đầu tiên. Nghiêm Đỉnh kia chính là đệ tử ta, thế nhưng cuối cùng trong lúc ta cưỡng ép tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết tẩu hỏa nhập ma mà phản bội sư môn đánh lén ta, khiến cho ta trọng thương. Mà chuyện sau đó, có lẽ ngươi cũng biết gần hết rồi.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên chợt đổi, không nói gì. Khó trách ban đầu hắn ở Đông Hải, Nghiêm Đỉnh kia dường như nhận ra Nam thúc, hóa ra người này lại là đồ đệ của Nam thúc.  

- Nực cười, ta tự cho rằng ánh mắt mình bất phàm, thế nhưng lại thu nghiệt đồ này cho nên mới rơi vào kết cục lúc trước. Nghiệt đồ này một ngày chưa diệt, mối hận của ta khó mà tiêu tán.  

Nam thúc nói xong, trong mắt tràn ra một cỗ hàn ý.  

- Ai cũng có thời điểm mờ mắt, ngươi cũng không cần quá để ý. Tiểu tử này hiện tại cũng không phải do ngươi nhìn trúng sao? Ít nhất cho tới hiện tại còn tạm được.  

Thánh Thủ Linh Tôn nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói với Nam thúc.  

- Nam thúc, Linh Vũ giới lần này bị thương nặng như vậy liệu có tới hay không?  

Lục Lâm Thiên hỏi Nam thúc.  

- Linh Vũ giới tuyệt đối sẽ tới tìm ngươi, điểm này có thể khẳng định. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play