- Được rồi.  

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, lập tức nói với đám người phụ thân, mẫu thân, Vân Hồng Lăng ý định rời đi của mình.  

- Lâm Thiên, tuy rằng ta không thể giúp con cái gì, thế nhưng cũng có thể xuất chút lực. Ta theo con đi tới đó.  

Lục Trung nói. Chuyện của Phi Linh môn hắn cũng muốn giúp một tay, những cái khác hắn cũng không giúp được gì. Mở mắt nhìn Phi Linh môn của nhi tử xảy ra chuyện mà không làm gì, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút lo lắng.  

- Cha, người không cần phải đi đâu. Đến lúc đó mẫu thân đã lo lắng cho con lại lo lắng thêm cho người. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, con đã sắp xếp hết rồi, cũng không cần quá mức lo lắng.  

Lục Lâm Thiên nói, hiện tại phụ thân hắn chỉ là Vũ Suất thất trọng mà thôi, căn bản không giúp được gì. Lần này khó tránh khỏi một hồi đại chiến, đến lúc đó nhiều người hỗn loạn, Lục Lâm Thiên không muốn xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.  

- Được rồi.  

Lục Trung nói.  

- Lâm Thiên sao vậy? Phụ tử các người đang nói gì vậy?  

La Lan thị có chút nghi hoặc hỏi. Chuyện Phi Linh môn nàng cũng không biết, cũng không ai nói cho nàng nghe.  

- Mẫu thân, không có việc gì. Con sẽ đi một đoạn thời gian, có một số việc muốn làm.  

Lục Lâm Thiên nói, có một số việc nếu như để mẫu thân hắn biết thì sẽ càng khiến người lo lắng.  

- Lâm Thiên, vậy con phải cẩn thận một chút.  

La Lan thị nói.  

- Chàng vừa mới về một ngày đêm lại đi sao?  

Vân Hồng Lăng lưu luyến không rời nói:  

- Lâm Thiên, bằng không thϊếp đưa chàng đi?  

- Hồng Lăng, rất nhanh ta sẽ trở lại, nàng ở nơi này chiếu cố mẫu thân thì ta mới yên tâm.  

Lục Lâm Thiên nói, thực lực của Vân Hồng Lăng hiện tại đã tới Vũ Vương tam trọng, quả thực cũng không tồi. Thế nhưng chuyện lần này không nhỏ, Lục Lâm Thiên không muốn phân tâm. Tuy rằng trong lòng hắn hiện tại cũng muốn để Vân Hồng Lăng đi theo bên người, chỉ là hiện tại cũng không phải lúc.  

Một lát sau, trên Vân Dương Tông, Lục Lâm Thiên cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư rời đi. Nhìn bóng lưng Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng tuy rằng không muốn, thế nhưng tình cảnh của Phi Linh môn hiện tại nàng cũng biết.  

- Chuyện của chàng sao ta có thể mặc kệ? Chàng không cho ta đi vậy thì ta đi với cha. Không để chàng phân tâm là được rồi.  

Vân Hồng Lăng thì thào nói, suy nghĩ trong lòng Lục Lâm Thiên đương nhiên nàng hiểu được.  

- Tuyết Sư, dùng tốc độ nhanh nhất bay về Phi Linh môn.  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên nói. Hiện tại thời gian vô cùng quan trọng, có lẽ đại quân Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo đã trên đường đi. Mà hắn phải sắp xếp tất cả mọi chuyện sao cho thỏa đáng.  

- Vâng, chủ nhân.  

Thiên Sí Tuyết Sư đáp, dùng tốc độ nhanh nhất phi hành, thân thể giống nhưu lưu quang trong nháy mắt xẹt qua không trung.  

- Đại hộ pháp, thông báo cho hai vạn đệ tử Địa Dương đường xuất phát đi tới Cổ Vực.  

Trên Vân Dương Tông, Vân Khiếu Thiên nói với Đại hộ pháp.  

- Tông chủ, vậy còn năm mươi vạn đệ tử của Hoàng Dương đường và Huyền Dương đường đã chuẩn bị từ trước thì sao?  

Đại hộ pháp hỏi.  

- Số lượng người quá nhiều xuất phát cũng không còn kịp. Chỉ cần hai vạn đệ tử tinh anh của Địa Dương đường xuất phát đi trước là được rồi, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Cổ Vực.  

Vân Dương Tông chắp tay đứng, một cỗ khí phách lộ ra ngoài. Đợi lâu như vậy rốt cuộc hắn cũng đợi được tới ngày Vân Dương Tông chính thức tiến vào Cổ Vực. Lúc này chính bước đầu tiên Vân Dương Tông tiến vào Cổ Vực.  

Rời khỏi phạm vi của Vân Dương Tông, Lục Lâm Thiên lần nữa tiến vào trong Thiên Trụ giới, ngay lập tức thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện trong không gian nơi Hắc Hùng bế quan. Khí tức trên thân thể cao lớn của Hắc Hùng lúc này đã tới biên giới đột phá. Có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ đột phá theo Huyết Mị.  

- Tiếp tục lĩnh ngộ.  

Khoanh chân ngồi xuống, Lục Lâm Thiên tiếp tục lĩnh ngộ. Theo hai lần lĩnh ngộ trước, Lục Lâm Thiên càng có cảm giác mơ hồ không rõ, cũng có cảm giác thu hoạch không ít, thế nhưng cụ thể ra sao thì không nói nên lời.  

Một lát sau Lục Lâm Thiên tiếp vào trong trạng thái lĩnh ngộ.  

Trong khu vực phía đông của Đông Hải, nơi này có một quần đảo liên miên, giữa không trung mỗi khi thủy triều lên lập tức có một tảng đá màu đỏ giống như lửa hiện lên khiến cho người khác nhìn vào vô cùng khϊếp sợ.  

Trên quần đảo có kiến trúc liên miên, có một tòa cung điện lớn đột ngột từ mặt đất xuất hiện, sừng sững trong hải vực. Trong hải vực rộng lớn này chim không dám bay qua, yêu thú không dám tới gần, căn bản không dám tiếp cận.  

Mà nơi này chính là nơi của Thiên Vân đảo, là một trong tám thế lực lớn trong Tứ các Tứ đảo, cũng là một trong những thế lực mạnh nhất trong toàn bộ Đông Hải này. Mà lúc này Lục Lâm Thiên đã xuất hiện ở bên ngoài Thiên Vân đảo.  

Trước người Lục Lâm Thiên có không ít đệ tử Thiên Vân đảo vẻ mặt căng thẳng giống như đang chuẩn bị đối đầu với địch vậy. Vẻ mặt cả đám khẩn trương, không ít đệ tử Thiên Vân đảo cũng biết trên Lưu Tô đảo Lục Lâm Thiên này đánh chết trưởng lão Thiên Vân đảo. Lúc này nhìn thấy Lục Lâm Thiên xuất hiện, cả đám đều khẩn trương, căng cứng.  

Quan trọng hơn chính là lúc này bên người Lục Lâm Thiên có đông đảo cường giả, mấy nghìn cường giả chung quanh, cả đám lăng không mà đứng, đủ để chứng minh người có thực lực thấp nhất cũng là Suất cấp.  

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể cười khổ, lẳng lặng chờ đợi. Phía sau có tứ đại Thiên Tôn của Thánh Linh giáo, đông đảo Tôn lão hộ giáo, trưởng lão cùng chúng cường giả theo sau. Khí tức vô hình trung tràn ra ngoài khiến cho cả không gian tràn ngập áp lực.  

Sưu Sưu.  

Trước không gian trong nháy mắt có hơn mười đạo thân ảnh nhanh chóng đi tới, mấy người này khẽ lắc mình lập tức đi tới trước mặt đám người Lục Lâm Thiên.  

- Đệ tử báo lại là Lục chưởng môn tới, ta còn không tin. Hóa ra đúng là Lục chưởng môn tới a.  

Trong đám người này có một người ánh mắt giống như minh châu, da thịt nhẵn nhụi như ngọc, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo toát ra một loại ý vị không nói nên lời, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi thương yêu. Vẻ xinh đẹp này khiến cho người khác nhìn vào vô hình trung không muốn rời mắt đi.  

- Tuyết Vi cô nương, chúng ta lại gặp mặt.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía các trưởng lão Thiên Vân đảo rồi gật đầu, trong đám người này có không ít người hắn đã gặp mặt.  

Đám người trưởng lão cũng không làm cao, thực lực của Lục Lâm Thiên bọn họ đã tận mắt chứng kiến cho nên lập tức hoàn lễ.  

- Không biết Lục chưởng môn tới Thiên Vân đảo chúng ta có chuyện gì?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play