Lục Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, không nghĩ tới cáo già này lại có hứng thú với Tử Lôi Huyền đỉnh như vậy, sắc mặt hắn không chút biến đổi nói:  

- Nhạc phụ, tiểu tế quả thực cảm thấy khó lựa chọn.  

- Vậy thì ngươi có thể không đổi nữa.  

Vân Khiếu Thiên trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, tiểu tử này không phải đang đùa giỡn hắn đấy chứ?  

- Đổi thì có thể, thế nhưng nhạc phụ phải đáp ứng với tiểu tế một chuyện.  

Lục Lâm Thiên ra vẻ cắn răng nói.  

- Nói đi.  

Vân Khiếu Thiên có chút chờ mong nói, nếu có thể đổi được Tử Lôi Huyền đỉnh mà nói thì quả thực hắn đã lời lớn. Chỉ là lúc này Vân Khiếu Thiên có chút hoài nghi, bằng vào tính cách của tiểu tử này, chuyện có hại như vậy tiểu tử này hẳn sẽ không làm, hôm nay tiểu tử này làm vậy quả thực có chút kỳ quái.  

- Như vậy đi, tiểu tế và nhạc phụ đại nhân luận bàn một phen, nếu như nhạc phụ đại nhân thắng thì tiểu tế nguyện ý dùng Tử Lôi Huyền đỉnh để đổi Địa Tâm Linh ngọc. Nếu như vạn nhất tiểu tử thắng, vậy thì sẽ dùng bốn khỏa Diễn linh thánh quả này đổi lấy Địa Tâm Linh ngọc, người thấy thế nào?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Vân Khiếu Thiên lập tức cảm thấy ngạc nhiên, nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

- Ngươi muốn đánh với ta một trận?  

- Tiểu tế cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.  

Lục Lâm Thiên nói, trong lòng lúc này cũng đang phỏng đoán, khoảng cách giữa Đông Hải và đại lục Linh Vũ khác xa. Có lẽ chuyện mà hắn làm ở Đông Hải còn chưa truyền tới Vân Dương Tông, bằng vào thực lực hiện tại của hắn đối phó với vị nhạc phụ cáo già này có lẽ không thành vấn đề. Chỉ là vị nhạc phụ này của hắn khi trước cũng là cường giả bài danh thứ hai trong thập đại cường giả, tuyệt đối không giống bình thường, sợ rằng cũng khó đối phó. Lùi lại vạn bước mà nói, nếu như hắn không thắng được thì cũng có thể bảo vệ mình, dù sao thì cũng không thua Tử Lôi Huyền đỉnh.  

Âm Dương Long Hổ Đan Nam thúc định luyện chế chỉ còn thiếu Địa Tâm Linh Ngọc này. Âm Dương Long Hổ Đan trong truyền thuyết không thể luyện chế ra mà thiếu được Địa Tâm Linh ngọc, vì vậy Lục Lâm Thiên biến thế nào hắn cũng phải thu được Địa Tâm Linh ngọc, cho dù trộm nhất định cũng phải trộm được Địa TÂm Linh Ngọc về.  

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên nhìn vào trên người Lục Lâm Thiên, chậm rãi tiến lên hai bước nói:  

- Tiểu tử, ngươi sẽ phải hối hận.  

- Tiểu tế sẽ không hối hận, cũng đã dự định trước sẽ luận bàn với nhạc phụ một phen, nói không chừng còn lĩnh ngộ được một chút. Vạn nhất nếu như thắng mà nói, có thể giữ lại Tử Lôi Huyền đỉnh mà thu được Địa Tâm Linh Ngọc thì càng tuyệt vời.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Tiểu tử, đây chính là điều kiện mà ngươi ra. Đến lúc đó thua thì cũng đừng trách ta chiếm tiện nghi của ngươi.  

Vân Khiếu Thiên nghiêm túc nhìn Lục Lâm Thiên, nói cho Lục  Lâm Thiên hiểu rõ, đồng thời cũng hy vọng Lục Lâm Thiên đồng ý, ánh mắt có chút phức tạp.  

- Đến lúc đó nhạc phụ đừng đổi ý là được.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Ta cũng có một điều kiện.  

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, ngưng trọng nói:  

- Không thể vận dụng Tử Lôi Huyền đỉnh.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên cũng âm thầm biến hóa, lập tức nói:  

- Không thành vấn đề, không dùng Tử Lôi Huyền đỉnh.  

- Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy, quân tử nhất ngôn.  

Vân Khiếu Thiên cắn răng nói, lại thầm nghĩ tỏng lòng. Tiểu tử kiêu ngạo này càng ngày càng kiêu ngạo, lần này giáo huấn tiểu tử này một chút cũng tốt, tránh cho sau này hắn ra ngoài bị thiệt.  

- Tứ mã nan truy.  

Lục Lâm Thiên nói, vị nhạc phụ cáo già này trong lòng một mực nhớ thương Tử Lôi Huyền đỉnh. Thường nói trong mỗi con người đều có lòng tham, xem ra vị nhạc phụ này cũng không là ngoại lệ. Hắn không dùng Tử Lôi Huyền đỉnh, cho dù là thực lực lúc bình thường hiện tại cũng có thể đánh chết Vũ Tôn nhất trọng, đối phó với vị nhạc phụ cáo già này có lẽ không thành vấn đề.  

- Dù sao đi nữa sắc trời hiện tại cũng đã muộn, ngày mai giờ mão chúng ta sẽ chiến trên Địa Long đỉnh.  

Vân Khiếu Thiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói với Lục Lâm Thiên một tiếng, sau đó lại nhìn bốn khỏa Diễn Linh thánh quả trên bàn.  

- Giờ mão ngày mai tiểu tế nhất định sẽ tới.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, trong khi nói nhanh chóng thu bốn khỏa Diễn Linh thánh quả vào trong nhẫn trữ vật.  

Nhìn tốc độ này của Lục Lâm Thiên, Vân Khiếu Thiên không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.  

- Vậy thì tiểu tế trước tiên xin cáo lui.  

Lục Lâm Thiên nói xong lập tức rời khỏi đình viện. Lúc này sắc trời bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.  

Nhìn Lục Lâm Thiên rời đi, đại hộ pháp bên ngoài đình viện lúc này mới đi vào. Nhìn thấy tông chủ Vân Khiếu Thiên đang cúi đầu suy tư, hắn cũng không mở miệng.  

- Đại hộ pháp, thông báo cho các đệ tử, giờ mão ngày mai trên Đại Long đỉnh ta muốn đánh cho tên tiểu tử Lục Lâm Thiên kia một trận.  

Vân Khiếu Thiên ngẩng đầu nói.  

- Cái gì?  

Đại hộ pháp lập tức kinh ngạc nói:  

- Tông chủ, chuyện này là thật sao?  

- Đương nhiên là thật, tiểu tử này vẫn thích làm náo động. Lần này ta sẽ cho nó chịu chút đả kích, cũng coi như cấp chỗ tốt cho việc tu luyện của nó sau này. Đồng thời Tử Lôi Huyền đỉnh kia cũng là vật vô cùng quan trọng với Vân Dương Tông chúng ta. Chỉ tiếc là Tử Lôi Huyền đỉnh vẫn ở trên người tiểu tử này cho nên Vân Dương Tông ta không thể ra tay đoạt. Thế nhưng hiện tại chính miệng tiểu tử này nói ra, ta không cần khách khí thêm nữa.  

Nói xong, trong mắt Vân Khiếu Thiên hiện lên sự nóng bỏng.  

- Tông chủ, cho dù Lục Lâm Thiên này mạnh mẽ tới như thế nào sợ rằng cũng không phải đối thủ của tông chủ. Tiểu tử này quả thực quá ngông cuồng.  

Đại hộ pháp mỉm cười nói.  

- Đi sắp xếp đi. Tiểu tử này có lẽ cũng có chút dựa vào, khí tức của nó hiện tại ngay cả ta cũng không nhìn thấu.  

Tuy rằng Vân Khiếu Thiên có chút hoài nghi, chung quy vẫn thấy có chút không thích hợp. Thế nhưng nghĩ tới Tử Lôi Huyền đỉnh hắn lập tức lại có chút mong đợi.  

- Vâng, ta sẽ lập tức đi sắp xếp. Cũng nên để cho tiểu tử kia chịu một chút đả kích.  

Đại hộ pháp cung kính hành lễ rồi đi ra ngoài.  

Hoàng hôn, mặt trời chiếu rọi xuống, trên Vân Dương Tông khắp nơi được phủ một mảnh kim quang, nhìn qua cực kỳ đồ sộ. Một ngọn núi lớn lúc này cũng bị ánh sáng mờ bao phủ, bên trên có một đám lớn kiến trúc. Khi Lục Lâm Thiên đi tới nơi này mơ hồ truyền đến thanh âm ầm ầm, dường như có người đang tu luyện vũ kỹ.  

Thu hồi Thiên Sí Tuyết Sư lúc này lập tức có hai đạo thân ảnh đi tới.  

- Ra mắt tam sư huynh.  

Hai người này nhìn thấy Lục Lâm Thiên lập tức kích động hành lễ, đây chính là tam sư huynh của bọn họ a.  

- Miễn lễ.  

Lục Lâm Thiên nói với hai người, hai người này khi trước hắn cũng đã gặp mặt, chính là một trong mấy đệ tử sư phụ mới thu.  

- Là tam sư huynh, tam sư huynh đã trở về.  

- Tam sư huynh tới.  

Trong nháy mắt này nghe thấy động tĩnh từ bên trong tức thì có hai mươi mấy đệ tử như ong vỡ tổ chạy ra. Còn có một vài nữ đệ tử. Ánh mắt đám người lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, có hơn phân nửa Lục Lâm Thiên không nhận ra, hẳn là đệ tử mà sư phụ mới thu vào gần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play