– A! rất vừa người.  

Sau khi Lục Lâm Thiên mặc trường bào vào, thì hắn cảm thấy rất vừa người, mặc rất thoải mái. Lục Lâm Thiên đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước hay kiếp nầy, Lục Vô Song chính là người duy nhất mua quần áo cho mình, mà còn là nữ nhân.  

– Vừa người là được rồi, ta có mang theo bữa sáng đến, cùng nhau ăn điểm tâm nha?  

Lục Vô Song nhấc lên một cái giỏ, một mùi hương bay tới, bên trong tuyệt đối là món ngon.  

– Vô Song, ta đã ăn sáng rồi, hôm nay phòng giặt quần áo có tương đối nhiều việc, con cùng Lâm Thiên ăn đi, ta phải đi làm việc.  

La Lan Thị nói.  

– Tam Thẩm, vất vả cho ngươi quá, ta sẽ nghĩ cách để cho lão gia…  

Lục Vô Song nói, mặt mày bên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đây là việc do Tam thúc Đại phu nhân phân cho, tuy rằng địa vị của nàng tại Lục gia không thấp, nhưng là vì không thể thay đổi.  

– Đứa nhỏ ngốc, ta như vậy tốt rồi, huống chi, ta vốn là một nha hoàn, chỉ có thể làm nha hoàn thôi.  

La Lan Thị hơi chút mỉm cười, sau đó đã rời khỏi đình viện.  

Lục Lâm Thiên chăm chú nhìn, trong lòng cuộc sống không khá giả, nói thầm:  

– Mẫu thân, lại để mẫu thân phải chịu khổ thêm một thời gian nữa, sẽ rất nhanh thôi, con sẽ không để cho mẫu thân phải chịu khổ nữa.  

– Lâm Thiên, chúng ta ăn điểm tâm thôi.  

Lục Vô Song nói một tiếng, sau đó mở giỏ thức ăn ra, rồi bày những món ăn được trang trí rất tinh xảo.  

– Ân.  

Lục Lâm Thiên đáp nhẹ một tiếng sau đó ngồi xuống ghế, những điểm tâm này tuy đều là mỹ vị nhưng hắn ăn vào miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo, không có chút mùi vị nào, nghĩ đến mẫu thân vẫn còn chịu uất ức, hai mươi kim tệ còn không biết kiếm ở đâu, trong lòng phiền muộn không thôi.  

– Lâm Thiên, đệ có tâm sự à?  

Nhìn bộ dáng của Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song hỏi.  

– Không có gì, suy nghĩ lung tung mà thôi.  

Lục Lâm Thiên phục hồi tinh thần lại nói.  

– Lâm Thiên, hôm qua ở hoa viên, đệ thấy tài hoa của Thúy Ngọc thế nào?  

Lục Vô Song nhẹ nhàng hỏi.  

– Rất tài hoa, không hề giống một nha hoàn.  

Lục Lâm Thiên cũng không lo lắng nhiều, lập tức đáp lời. Hóa ra nha hoàn kia tên là Thúy Ngọc, chỉ là Lục Lâm Thiên có cảm giác nha hoàn này không giống như nha hoàn bình thường.  

– Xem ra đệ cũng nhìn ra, nhưng mà tài hoa của đệ dường như còn muốn hơn nàng, chỉ cần mấy câu: Giang hồ thúc dục, tàn viên đoạn bích, binh đao khói lửa, chờ ai cuồng dại. Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt không người lắng nghe… của đệ ngày hôm qua đã khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.  

Lục Vô Song chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên, nhẹ nhàng nói.  

– Đệ chỉ nhất thời hứng lên, há miệng nói bừa mà thôi, cũng không coi là tài hoa gì được.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ.  

– Lâm Thiên, đệ có suy nghĩ qua về tương lai của mình và Tam thẩm không?  

Lục Vô Song khẽ nói.  

– Tỷ cảm thấy đệ có thể có tương lai gì sao?  

Lục Lâm Thiên cười khẽ hỏi lại.  

– Từ biểu hiện của đệ ngày hôm qua ta biết rõ đệ không cam lòng tiếp tục cuộc sống như vậy, chỉ là đệ không có cách nào trở thành Vũ giả cùng Linh giả… Lâm Thiên, nếu sau này có việc gì cần ta hỗ trợ cứ việc đến tìm ta.  

Lục Vô Song chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

– Vô Song tỷ, ta quả thật có một việc gấp không biết tỷ có thể giúp ta không?  

Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi nói, vẻ mặt mang theo vài phần khó xử.  

– Nói đi, nếu có thể giúp ta nhất định không chối từ.  

Lục Vô Song nói.  

– Ta muốn mượn kim tệ, số lượng không ít, tầm hai mươi kim tệ.  

Lục Lâm Thiên nói, trong lòng có chút xấu hổ. Qua hai kiếp làm người đây chính là lần đầu tiên hắn tìm một nữ nhân để vay tiền a. Ở trong thâm tâm, Lục Lâm Thiên vẫn là người theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, phải mở miệng vay tiền một nữ nhân quả là chuyện đáng hổ thẹn.  

– Hai mươi kim tệ? Số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng không ít, đệ có thể nói cho ta biết đệ cần số kim tệ này vì mục đích gì không?  

Lục Vô Song dò hỏi.  

– Sau này đệ sẽ nói cho tỷ biết, tạm thời bây giờ vẫn không thể nói.  

Lục Lâm Thiên lắc đầu.  

– Ở đây có năm mươi kim tệ, ta tin tưởng đệ, nếu không đủ dùng cứ nói với ta.  

Lục Vô Song nói, đồng thời đưa cho Lục Lâm Thiên một túi tiền vẫn còn thoang thoảng mùi hương thơm mát, bên trong có năm mươi kim tệ.  

– Cám ơn Vô Song tỷ.  

Thấy kim tệ, Lục Lâm Thiên cũng không làm ra vẻ, lập tức nhận lấy, trong lòng âm thầm thề, một nhân tình này sau này mình sẽ trả lại gấp vạn lần.  

– Ta đi trước, có việc nhớ đến tìm ta.  

Lục Vô Song nói xong liền đứng dậy rời đi, vừa đi khỏi trong lòng nàng chợt hốt hoảng. Từ ngay hôm qua, nàng đã nhận ra Lục Lâm Thiên có điểm khác thường, vậy nên hôm nay mới cố ý đến đây. Nhưng qua câu chuyện vừa rồi nàng cảm nhận được Lục đệ mà nàng nhìn thấy từ bé đến lớn dường như đang thay đổi. Giác quan thứ sáu mách bảo nàng, đường đệ xưa nay trung thực, luôn chịu uất ức trong lúc bất giác đã xảy ra sự thay đổi, dường như nhiều thêm vài phần khí chất.  

– Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, năm mươi kim tệ, phiền toái gì cũng có thể giải quyết.  

Lục Lâm Thiên nhìn năm mươi kim tệ trong tay lẩm bẩm nói.  

– Công tử, đồ ngươi ăn thật phong phú a, mất công ta mang bữa sáng đến cho ngươi.  

Không biết Lục Tiểu Bạch đã xuất hiện trong đình viện từ khi nào, hắn nhìn thấy mỹ thực trên bàn thì nhanh chóng ném bữa sáng trên tay sang một bên, xông vào ăn như hổ đói.  

– Ăn nhanh đi, ăn xong thì cùng ta ra ngoài một chuyến.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Đi đâu a? Ta là người hầu cấp thấp làm sao có thể tùy tiện ra ngoài được?  

Lục Tiểu Bạch nhồm nhoàm nói.  

– Sợ cái gì, đi lối cửa sau, sẽ không ai biết đâu.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Được, ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi.  

Ngay sau đó hai người theo lối cửa sau của Lục gia ra ngoài, nhìn thấy Nam thúc ở cửa sau Lục Lâm Thiên không khỏi đắc ý hừ khẽ một tiếng, tựa như muốn nói bây giờ ta đi mua dược liệu.  

Đi trên đường lớn, dựa theo trí nhớ trong đầu, đối với Trấn Thanh Vân Lục Lâm Thiên cũng khá quen thuộc, Trấn Thanh Vân này cũng không nhỏ. Lục Lâm Thiên cùng Lục Tiểu Bạch thả chậm tốc độ đi trên đường như thể đang đi dạo.  

Nhìn hai bên đường, những đồ vật mới lạ hấp dẫn của dị thế khiến Lục Lâm Thiên không khỏi mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên hắn đi dạo phố từ khi đến Đại lục Linh Vũ.  

Đi qua mấy con đường, Lục Lâm Thiên cũng không quên nhiệm vụ chính của mình, muốn mua những thứ Nam thúc đã viết trên giấy thì phải đến cửa hàng chuyên dụng mới có, những dược liệu để luyện đan dược không phải cửa hàng bình thường có thể bán.  

Dựa theo hiểu biết của Lục Lâm Thiên, những cửa hàng có thể bán dược liệu trong Trấn Thanh Vân rất hiếm, hầu hết đều là cửa hàng của các gia tộc, mà Lục gia cũng là một trong số đó.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play