Dươn Quá nói xong khiến cho mọi người lập tức cười ha ha.  

Mà mọi người cũng nhanh chóng biết được thân phận của Dương Quá. Cường giả bài danh thứ tư trong thập đại cường giả. Lục Tâm Đồng xếp thứ ba, điều này khiến cho đám người Khuất Đao Tuyệt, Đỗ Tử Thuần, Dương Mạn, Dương Diệu trợn mắt líu lưỡi.  

Biết được thân phận của Dương Quá, Dương Mạn lại càng hưng phấn, thi triển ra đủ thế, cực kỳ mê hoặc động lòng người. Thế nhưng Dương Quá lại không hiểu phong tình, trực tiếp không để ý tới khiến cho Dương Mạn thiếu chút tan vỡ.  

Mọi người uống rượu tới buổi chiều mới tán đi. Tâm tình ngày hôm nay của Lục Lâm Thiên cũng vô cùng tốt, đã lâu không có thời gian như mấy ngày qua. Những năm gần đây khoảng thời gian như vậy đối với hắn mà nói quả thực không có vài ngày.  

Ban đêm, trên ngọn núi, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi đó, ánh mắt nhìn về phía trước rồi hít sâu một hơi. Những ngày an bình này có lẽ cũng không được vài ngày nữa. Sau đó hắn phải đi tới Đoan Mộc gia ở thành Ma Vân, còn có chuyện của Thánh Linh giáo, còn Hổ Âm yêu tinh mà Nam thúc cần nhất định phải lấy được. Sợ rằng vài ngày nữa hắn lại một lần nữa phải lên đường. Hi vọng hành trình đi tới thành Ma Vân Đông Hải lần này sẽ không có phiền phức quá lớn.  

– Cha, sao người lại tới đây?  

Bỗng nhiên, Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía sau.  

– Mẫu thân con và mấy người Vô Song đang nói chuyện cho nên ta mới ra đây.  

Lục Trung mặc bộ y phục màu trắng chậm rãi ngồi xuống bên người Lục Lâm Thiên.  

Nhìn Lục Trung, Lục Lâm Thiên nói:  

– Trên Vân Dương Tông người có thoải mái không?  

– Trên Vân Dương Tông đương nhiên rất tốt.  

Lục Trung nhìn nhi tử vừa có chút quen thuộc lại xa lạ nói:  

– Mấy năm nay nhất định con rất khổ cực đúng không? Một mình ở Cổ Vực xây dựng Phi Linh môn, ta thân là phụ thân cũng không giúp được con điều gì. Làm một người phụ thân như ta quả thực là bất lực.  

– Cha, người chiếu cố mẫu thân cho tốt là được rồi. Chuyện bên ngoài có con, con có thể đối phó được.  

Lục Lâm Thiên khẽ nói.  

– Lục gia có con cũng coi như là vạn hạnh.  

Lục Trung nói xong rồi thở dài một hơi, lại nói:  

– Cũng không biết tộc nhân Lục gia hiện tại thế nào.  

– Toàn tộc Lục gia phân tán mười lăm năm, hiện tại đã qua non nửa, đến lúc đó Lục gia sẽ một lần nữa đừng sững sững trên đại lục này.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Việc này vốn là việc ta phải làm, hiện tại lại rơi vào vai con.  

Lục Trung có chút áy náy nói với Lục Lâm Thiên.  

– Người một nhà không cần nói những lời như vậy.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ánh mắt nhíu lại rồi nhìn về phía trước nói tiếp:  

– Cha, có chuyện con phải nói cho người biết. Có lẽ Vân Dương Tông cũng sắp nhận được tin tức rồi.  

– Chuyện gì?  

Lục Trung nhìn Lục Lâm Thiên rồi hỏi.  

– Lúc con đến Vân Dương Tông đã diệt toàn bộ Triệu gia. Triệu gia hiện tại ngoài Triệu Vô Cực và người Triệu gia mấy năm nay Triệu Vô Cực dẫn vào Vân Dương Tông ra đã không còn một ai nữa.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói. Trên đường trở lại Vân Dương Tông Lục Lâm Thiên cũng không quên tìm hiểu tin tức Triệu Vô Cực mới biết được tại sao mấy năm nay Triệu Vô Cực chưa từng lộ diện. Hóa ra là đang âm thầm an bài một số người trong tộc vào trong Vân Dương Tông.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy Lục Trung lập tức cả kinh, nhìn Lục Lâm Thiên thật lâu không nói nên lời, sau đó Lục Trung khẽ thở dài nói:  

– Triệu Vô Cực sợ rằng sẽ không bỏ qua cho con, con nên cẩn thận.  

– Con cũng đang đợi hắn.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên sát ý.  

– Triệu gia trên Vân Dương Tông có chỗ dựa cực kỳ vững chắc, lần này con hạ thủ quá độc ác, sợ rằng nhạc phụ và sư phụ con khó có thể thiên vị cho con.  

Lục Trung nói.  

– Lần này mặc kệ là ai ngăn cản gặp thần sát thần, gặp phật gϊếŧ phật.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên sát ý ngập trời.  

Gió đêm nhẹ thổi. Dưới màn đêm, trên trời cao có vài ngôi sao lóe lên. Ánh sáng chiếu xuống Vân Dương sơn mạch giống như một tấm lụa mỏng phủ lên quần sơn Vân Dương vậy.  

– Tông chủ, không tốt rồi.  

Trong đình viện nơi Vân Khiếu Thiên đặt chân, Đại hộ pháp vội vã tiến vào.  

– Tiểu tử này, không ngờ thủ đoạn lại độc ác như vậy. Sợ rằng lần này gây ra họa lớn rồi.  

Một lát sau, trong đình viện, quang mang trên ngọc giản Vân Khiếu Thiên cầm trong tay ảm đạm, sắc mặt hắn cũng cực kỳ nghiêm trọng.  

– Tổng cộng một nghìn ba trăm sáu mươi mốt nhân khẩu của Triệu gia không ngờ lại bị diệt toàn bộ. Tiểu tử Lục Lâm Thiên này làm loạn quá mức rồi. Vừa vặn lại ở trong địa bàn Vân Dương Tông ta, tiểu tử này sao lại không biết nặng nhẹ như vậy chứ.  

Sắc mặt Đại hộ pháp lúc này cũng cực kỳ ngưng trọng.  

– Triệu Vô Cực sợ rằng cũng đã thu được tin tức. Trước đó ta cũng có dự cảm không hay khi tiểu tử này trở về. Không nghĩ tới tiểu tử này trước khi trở về lại tới Triệu gia diệt môn rồi mới tới Vân Dương Tông. Quả thực không biết trời cao đất rộng.  

Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài rồi đột nhiên nói tiếp:  

– Lần này mặc kệ như thế nào mai cũng là ngày đại hỉ của sư huynh, nhất định không thể xảy ra chuyện gì. Tất cả chờ sau đó giải quyết. Đại hộ pháp, ngươi lập tức an bài đệ tử toàn diện giám thị Triệu Vô Cực. Phỏng chừng Triệu Vô Cực cũng đã thu được tin tức này, quan trọng là không để cho hắn tiếp xúc với vị kia trong Linh Đường, bằng không ngày mai sẽ náo lớn.  

– Tông chủ, ta đi an bài ngay.  

Đại hộ pháp lập tức nói.  

– Thủ đoạn của tiểu tử này cũng quá độc ác a. Hi vọng không tạo thành phiền toái lớn.  

Lúc Đại hộ pháp rời đi, Vân Khiếu Thiên ngưng trọng thở dài rồi lẩm bẩm nói.  

Dưới màn đêm, gió đêm nhẹ thổi, ánh trăng xuyên qua từng tán cây tạo thành bóng đen dưới mặt đất. Trong một đình viện khác, một cỗ tức giận ngập trời cùng với hàn ý đột nhiên lan tràn ra chung quanh.  

– Lục Lâm Thiên, tiểu tạp chủng thủ đoạn độc ác này. Triệu gia một nghìn ba trăm sáu mươi mốt khẩu không ngờ ngươi lại không tha một ai. Triệu Vô Cực ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.  

Trong đình viện, khuôn mặt Triệu Vô Cực đỏ bừng, dữ tợn tới cực hạn, giống như là một đầu lệ quỷ vậy.  

Khục khục.  

Triệu Vô Cực đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt như bắn ra máu, hàn ý lạnh lẽo lan tràn ra chung quanh.  

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh sáng xuất hiện ở phía đông, mặt đất còn khoác một tấm áo mỏng. Trong Vân Dương sơn mạch lúc này vụ khí mông lung, từng ngọn núi bị mây mù bao phủ, giống như tiên cảnh, cực kỳ xinh đjep.  

Trong Vân Dương Tông, hôm nay cũng chính là ngày vui. Ngay cả đệ tử mới cũng được nghỉ không cần tu luyện. Bởi vì hôm nay chính là ngày đại hỉ của Vũ trưởng lão cùng với Tạ trưởng lão, toàn bộ Vân Dương Tông đều tràn ngập không khí vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Trên không ít ngọn núi đều được bố trí vải đỏ, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.  

Hôn lễ của hai vị Vũ trưởng lão và Tạ trưởng lão đối với toàn bộ Vân Dương Tông mà nói chính là một sự tình vô cùng quan trọng. Hôn lễ ngày hôm nay cũng là ngày náo nhiệt nhất trong những năm gần đây trên Vân Dương Tông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play