Lục Lâm Thiên chăm chú nhìn Khấu Phi Yến và Hổ Viêm Thiên Vương, hai người này tới bây giờ còn ở đó mà lang hữu tình thϊếp hữu ý nữa, thế này khiến cho Lục Lâm Thiên cảm thấy khá là kinh ngạc, tình cảm của hai người này đúng là sâu đậm thật.  

– Ngươi chính là Hổ Viêm Thiên Vương đúng không.  

Lục Lâm Thiên hơi trầm tư một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hổ Viêm Thiên Vương, trong lòng tạm thời đang có tính toán khác.  

– Không sai, lão phu chính là Hổ Viêm Thiên Vương, tên tiểu bối nhà ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, lão phu cũng không phải hạng người tham sống sợ chết.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, vết máu bên khoé miệng của Hổ Viêm Thiên Vương vẫn cứ rỉ ra, bên trong đôi mắt kia, mục quang loé lên, vô hình để lộ ra khí thế bất phàm, chỉ là dưới sự áp chế của Sát Phá Quân, lúc này mới có tình cảnh như vậy mà thôi, nếu như không có Sát Phá Quân ở đây thì sợ là Phi Linh Môn hôm nay thảm rồi.  

– Đúng thật là có vài phần khí thế, Phi Linh Môn ta cũng đúng lúc cần dùng người, nếu như ngươi đồng ý gia nhập thì ngươi không cần phải chết nữa.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Hừ, dám uy hϊếp lão phu, ta đã nói rồi, lão phu cũng không phải hạng người tham sống sợ chết.  

Hổ Viêm Thiên Vương nói.  

– Tốt lắm, vậy ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi, ta sẽ luyện chế Khấu tông chủ thành hoạt nhân khôi lỗi trước mặt ngươi, ngươi cảm thấy thế nào.  

Lục Lâm Thiên đảo mắt nhìn qua Hổ Viêm Thiên Vương.  

– Tiểu tử, ngươi dám.  

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt.  

– Ngay cả Bách Linh Tông ta cũng dám diệt, ngươi nói xem ta có dám làm vậy hay không?  

– Đừng mà, ta xin ngươi, ngươi hãy thả nàng ra đi, ta sẽ gia nhập Phi Linh Môn của ngươi.  

Hổ Viêm Thiên Vương chấp nhận cúi đầu, nếu như là bình thường thì hắn làm gì có chuyện cúi đầu trước một tiểu bối như thế này, nhưng bây giờ tình thế bức người, hắn không thể không cúi đầu, luyện chế thành hoạt nhân khôi lỗi, quả thực chính là kiểu tra tấn sống không bằng chết chẳng khác gì địa ngục, hắn cũng không hoài nghi việc đối phương có dám hay không, Lục Lâm Thiên của Phi Linh Môn, hắn cũng đã nghe Khấu Phi Yến nhắc tới vài lần, tên Lục Lâm Thiên này làm người tàn nhẫn hiếu sát, sao mà không dám được chứ.  

– Ta cần là người thật lòng muốn gia nhập Phi Linh Môn của ta.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Chỉ cần ngươi thả nàng ra, lão phu xin thề, nếu như ta phản bội Phi Linh Môn thì sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.  

Hổ Viêm Thiên Vương nói.  

– Sư huynh, phiền huynh hãy thả bọn họ ra đi.  

Lục Lâm Thiên nói với Sát Phá Quân.  

– Xuy xuy!  

Sát Phá Quân vung hai tay lên, thu liễm chân khí, băng tinh bao bọc bên ngoài cơ thể của Hổ Viêm Thiên Vương lập tức biến mất không thấy gì nữa, không gian vặn vẹo xung quanh Khấu Phi Yến cũng lập tức khôi phục bình thường.  

– Được, bất quá ta vẫn không thể tin các hạ được, đây là một viên độc đan, trong vòng một năm, nếu như không có giải dược thì sẽ còn đau đớn hơn cả chết.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức lấy một viên độc đan đưa cho Hổ Viêm Thiên Vương.  

Hổ Viêm Thiên Vương đưa mắt nhìn Lục Lâm Thiên và Khấu Phi Yến, ánh mắt lập tức chuyển sang chỗ Sát Phá Quân, hắn biết rõ, Phi Linh Môn này có vũ tôn cường giả trấn thủ, hắn căn bản cũng không có khả năng phản kháng, thậm chí ngay cả cơ hội để phản kháng cũng không có.  

– Vĩnh Cường, không cần như vậy đâu.  

Khấu Phi Yến nhìn Hổ Viêm Thiên Vương, thần sắc chỉ toàn vẻ uể oải, ra sức lắc đầu, thân ảnh lập tức đi tới bên cạnh Hổ Viêm Thiên Vương.  

– Phi Yến, chỉ cần ngươi không sao là đủ rồi.  

Hổ Viêm Thiên Vương không chút do dự, lập tức nuốt viên độc đan trong tay vào bụng.  

– Rống…  

– A…  

Tiếng thú gầm, cùng với tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn với nhau, hợp thành một màn vô cùng khủng bố và huyết tinh, khắp nơi đều là thi cốt chất chồng, mùi máu tươi gay mũi vô cùng khó ngửi, quanh quẩn khắp không gian.  

– Lục chưởng môn, xin hãy dừng tay đi, ta đầu hàng, đừng gϊếŧ nữa.  

Nhìn thấy cảnh tượng thế này, Khấu Phi Yến liền cảm thấy uẩ oải không thôi, Bách Linh Tông của nàng cư nhiên lại có ngày rơi vào tình cảnh thế này, phu quân bị ép uống độc đan, Bách Linh Tông thì ở bên bờ diệt tông, hết thảy những thứ này đều là do một tay mình tạo thành, nếu như không liên thủ cùng Ma Tâm Cốc thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi.  

– Tất cả mau dừng tay.  

Thanh âm của Lục Lâm Thiên vang vọng khắp trên không trung, đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.  

Cường giả và yeu thú của Phi Linh Môn là dừng tay đầu tiên, người của Bách Linh Tông từ sớm đã bị đồ lục hoàn toàn, lúc này cũng hoảng hồn lui qua một bên, chỉ trong thời gian chừng nửa khắc mà trên mặt đất đã có trên vạn cỗ thi thể.  

– Người của Bách Linh Tông nghe cho kỹ đây, tông chủ của các ngươi đã đầu hàng rồi, mọi người quy thuận Phi Linh Môn thì có thể được tha, ai dám trái lại thì gϊếŧ không tha.  

Lục Lâm Thiên quét mắt nhìn bên trong quần sơn.  

– Keng keng!  

Tiếng binh khí rơi xuống đất kêu leng keng, đám đệ tử Bách Linh Tông bắt đầu ném binh khí trong tay xuống, mọi người lập tức quy thuận, tông chủ cũng đã đầu hàng rồi, bọn họ thì có thể làm được gì nữa, không ai muốn chết cả, nếu như tông chủ tiếp tục phản kháng thì coi như cũng có một đám đệ tử trung thành liều chết đánh một trận, nhưng ngay cả tông chủ cũng đã đầu hàng rồi, bọn họ còn trung thành với ai nữa chứ.  

Giữa không trung, mấy vị trưởng lão Bách Linh Tông còn lại vẫn đang đau khổ phản kháng lúc này cũng không thể không đầu hàng, ai nấy đều vô cùng uể oải.  

Ánh mắt của Khấu Phi Yến trở nên đờ đẫn, Bách Linh Tông xem như mất rồi, tất cả đều mất hết cả rồi.  

Bách Linh Tông đầu hàng, phần lớn cường giả của Bách Linh Tông đều bị cấm chế, nhìn thấy những việc này, Lục Lâm Thiên liền lộ ra ý cười, dưới thủ đoạn sấm sét thế này, rốt cuộc cũng nắm được Bách Linh Tông trong tay, không khác mấy với dự đoán của mình, điểm khác biệt duy nhất chính là hai người Khấu Phi Yến và Hổ Viêm Thiên Vương.  

Một lát sau, dưới sự uy hϊếp của Lục Lâm Thiên, Khấu Phi Yến bố trí phòng ngự đại trận của Bách Linh Tông lên, phong toả Bách Linh Tông bên trong đại trận, bất kỳ đệ tử nào của Bách Linh Tông cũng không thể ra được, vì để không xảy ra hỗn loạn, Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thẻ làm như vậy mà thôi.  

Bởi vì nhân thủ của Phi Linh Môn hiện tại rất ít, cho nên mặc dù người của Bách Linh Tông đã đầu hàng rồi, nhưng Bách Linh Tông có tới mấy vạn đệ tử, không phải mấy chục người của Phi Linh Môn hiện tại có thể quản chế nổi, Lục Lâm Thiên không thể không nghĩ cách, chọn ra một ít hộ pháp và chấp sự từ bên trong Bách Linh Tông, chia đệ tử của Bách Linh Tông ra thành năm trăm người vào một đội, giao cho những hộ pháp và chấp sự bên trong Bách Linh Tông kia quản lý, nếu như bất kỳ đội nào thiếu đi dù chỉ một người thì sẽ gϊếŧ chết toàn đội, cách này khiến cho không ai dám trốn, cho dù có người muốn trốn đi nữa thì cũng sẽ bị những người khác ngăn cản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play