– Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn thế nhưng ta cũng có thể suy đoán ra. Những năm nay, từ tin tức trong môn thu thập được thì có lẽ chính là chỗ kia.  

Nam tử tuấn lãng nói.  

– Những người trong môn có lẽ cũng đã sớm đi tới đó. Chúng ta lên đường đi. Những năm này Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, Tam tông Tứ môn cùng với Tứ các Tứ đảo đều đang tìm kiếm Huyền Thiên bí cảnh. Trong Huyền Thiên bí cảnh này chỉ sợ không chỉ đơn giản có mỗi bảo vật như vậy.  

Nữ tử kia nói.  

– Lần này ta quả thực muốn nhìn xem, bảo vật trong đó rốt cuộc sẽ rơi vào trong tay ai.  

Khóe miệng nam tử tuấn lãng kia khẽ nhếch lên rồi mỉm cười.  

– Có lẽ bí cảnh do Huyền Thiên môn tạo ra, sợ rằng cũng không dễ xông vào như vậy.  

Nữ tử uyển chuyển nói.  

– Đương nhiên phải có chút khó khăn thì mới chia làm ba chiếc chìa khóa như vậy. Nếu quá dễ ta cũng không muốn đi. Huống chi lần này chúng ta liên thủ thì có gì phải sợ. Huyền Thiên bí cảnh này ta đương nhiên cũng muốn xông vào một lần. Nhìn xem trong này rốt cuộc là có bí mật gì.  

Nam tử tuấn lãng mỉm cười nói.  

Từ Cự Nham phong quay về thì sắc trời đã sáng. Bọn người Lục Lâm Thiên sau khi trở về thành Cự Giang thì cũng chỉ có đám người Lục Lâm Thiên, Bạch Linh, Huyết Mị, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thiên Độc Yêu Long, Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Khâu Mỹ Vi, Gia Cát Tây Phong, Gia Cát Tử Vân, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh cùng với Hàn trưởng lão của Linh Thiên môn cùng với mấy Vũ Vương, Linh Vương của các sơn môn khác tiến vào trong một căn phòng nhỏ. Lúc này trong căn phòng này tuyệt đối là những người có thực lực, độ tin cậy cao nhất, cũng không có khả năng là thám tử thế lực khác.  

Về phần Ma Tâm cốc, Song Đao môn kia không có cơ hội tiến vào đại điện này. Còn chưa đủ tư cách tiến vào căn phòng nhỏ này.  

– Lục Lâm Thiên, nơi hạ lạc của bí cảnh ngươi nhận được chưa?  

Đồng Quy Tinh nhanh chóng hỏi Lục Lâm Thiên.  

– Nơi hạ lạc của bí cảnh đương nhiên ta đã thu được, bất quá hai người có chìa khóa kia cũng thu được.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, sau khi quét mắt nhìn mọi người rồi lập tức nói:  

– Chư vị chưởng môn, ta hỏi chư vị một lần cuối cùng, điều kiện chư vị đáp ứng có chắc chắn không?  

– Chuyện này…  

Gia Cát Tây Phong thu quát, ánh mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên rồi nói:  

– Chỉ cần nơi hạ lạc là thật thì những điều kiện mà chúng ta đáp ứng được nhiên sẽ chắc chắn.  

– Tiểu tử, nhanh lấy ra nơi hạ lạc của Huyền Thiên bí cảnh đi. Một lời của chúng ta tựa như cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không nuốt lời.  

Nơi hạ lạc của bí cảnh hiện tại nằm trong tay khiến cho đám người Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh vô cùng sốt ruột. Đối với Huyền Thiên bí cảnh này, người Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang đã tìm kiếm mấy ngàn năm. Hiện tại có tin tức nơi hạ lạc của nó, cả đám vô cùng mong chờ.  

Lúc này sắc mặt Lữ Chính Cường cũng có chút biến hóa. Bất quá cũng không xao động như đám người Công Tôn Hóa Nhai và Đồng Quy Tinh.  

Nhìn thấy sắc mặt của tất cả mọi người, Lục Lâm Thiên khẽ cười, nhanh chóng móc ra một khối ngọc giản, sau đó bóp nát.  

Ngọc giản bị bóp nát, không gian bên trong căn phòng lập tức khẽ chấn động. Lúc này từ trong gợn sóng trong không gian có từng hình ảnh xuất hiện. Những dãy núi liên miên, sơn mạch bao la. Từng hình ảnh này đều do Lục Lâm Thiên dùng linh hồn lực vẽ ra. Tuy rằng lúc này không có cỗ uy áp cực lớn cùng với khí tức cổ xưa trên ba chiếc chìa khóa kia. Thế nhưng hình ảnh lại giống như đúc, chỉ là không rõ ràng rành mạch mà thôi. Thế nhưng lúc này cũng đủ để mọi người nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.  

Từng hình ảnh hiện lên rồi lập tức biến mất không thấy. Sắc mặt mọi người không ngừng biến hóa. Mà ngay cả Huyết Mị lúc này sắc mặt cũng có chút biến hóa.  

Sau khi hình ảnh biến mất, mọi người thầm hít sâu một hơi.  

– Hóa ra là ở chỗ này, sơn mạch Đoạn Thiên, hay cho một Huyền Thiên môn, không ngờ lại đem bí cảnh dấu ở nơi này.  

Vẻ mặt Gia Cát Tây Phong trầm xuống, cực kỳ kinh ngạc nói.  

– Nhưng mà sơn mạch Đoạn Thiên này mấy ngàn năm qua đã bị Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang tìm qua vô số lần, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường. Đây liệu có phải là thực hay không?  

Đồng Quy Tinh nói.  

– Từ hình ảnh vừa rồi mà nói, chỉ sợ ở đó có một đại trận. Có lẽ phải phá trận thì mới có thể tiến vào bí cảnh.  

Lữ Chính Cường nói.  

– Vậy một khi đã biết rõ nơi hạ lạc của bí cảnh, chúng ta mau lên đường, đừng để kẻ khác nhanh chân tới trước.  

Đồng Quy Tinh nói.  

– Nhanh chân tới trước sao? Việc lần này dẫn tới nhiều cường giả như vậy, mặt khác còn có hai đội ngũ khác biết rõ nơi hạ lạc của Huyền Thiên bí cảnh. Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang các ngươi muốn độc chiếm sợ rằng không có khả năng. Vì một Huyền Thiên bí cảnh mà Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang định khai chiến với tất cả các thế lực lớn trong đại lục sao?  

Vân Khiếu Thiên trầm giọng nói.  

– Hừ, đồ vật trong Cổ Vực, thế lực bên ngoài muốn xông vào chiếm lợi thì Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chúng ta tuyệt đối cũng không phải là người dễ chọc.  

Công Tôn Hóa Nhai thấp giọng nói.  

– Chư vị, tốt nhất là nên đường thôi. Bất kể như thế nào, trước tiên nhanh chóng tìm được vị trí cụ thể của Huyền Thiên bí cảnh mới là tốt nhất.  

Lữ Chính Cường nói.  

Một giờ sau, ngoài thành Cự Giang, hơn mười đầu yêu thú phi hành khổng lồ nhanh chóng vỗ cánh bay lên. Mấy trăm người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cùng Phi Linh môn cưỡi yêu thú phi hành nhanh chóng rời khỏi thành Cự Giang.  

Trên lưng Cửu Đầu Yêu Giao của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lúc này có Hoàng Bác Nhiên, Trương Minh Đào cùng với hơn trăm đệ tử Phi Linh môn. Có Cửu Đầu Yêu Giao lục giai làm tọa kỵ, dù là trong Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cũng tuyệt đối đáng chú ý. Bởi vì, cho dù là Lữ Chính Cường, Gia Cát Tây Phong, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh, tọa kỵ của bọn họ lúc này cũng chỉ là lục giai sơ kỳ mà thôi.  

Bất quá lúc này Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cùng với một đám trưởng lão Phi Linh môn, cung phụng ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư của Lục Lâm Thiên. Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lúc này còn có Vân Khiếu Thiên cùng chúng cường giả Vân Dương Tông.  

Nhìn thực lực đoàn người Phi Linh môn lúc này khiến cho ánh mắt đám người Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai không khỏi nhìn vài lần, sắc mặt có chút biến hóa.  

Một đám yêu thú phi hành nhanh chóng bay qua, khoảng cách chậm rãi được nới rộng. Thiên Sí Tuyết Sư tuy rằng còn chưa tới lục giai, thế nhưng trên phương diện tốc độ so với yêu thú lục giai trung kỳ cũng không kém bao nhiêu.  

– Đông lão, sơn mạch Đoạn Thiên sơn mạch này rốt cuộc là ở nơi nào?  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên hỏi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh. Vừa rồi trong phòng nghe mọi người nói qua, hắn cũng không tiện hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play