Huyết sắc đao mang mang theo âm bạo chói tai bén nhọn trực tiếp đánh thẳng vào người Vũ Suất vừa đẩy lui Lục Tâm Đồng.  

Hưu!  

Đao mang đi qua, không gian xé vỡ, tốc độ nhanh tới cực hạn, người kia hoảng hốt bố trí hộ thân cương quyển, nhưng không cách nào đối kháng được uy lực khủng bố của một đao này.  

Hô!  

Đao mang đánh xuống, hộ thân cương quyển lập tức phá thành mảnh nhỏ.  

Ca ca!  

Thanh âm tiếng vỡ nát răng rắc, hộ thân cương quyển vỡ tan, đao mang áp xuống, thẳng tắp rơi lên đầu người kia.  

Hưu!  

Thân hình hắn trực tiếp bị chém thành hai nửa.  

Sưu!  

Thân hình Lục Lâm Thiên nháy mắt biến mất tại chỗ, thậm chí còn không cần nhìn qua một lần, khi thân ảnh xuất hiện, đã xuất hiện trước mặt một trong nhị lão còn lại.  

Phanh!  

Chưởng ấn của tiểu Long chấn khai không gian, trực tiếp đẩy lui người kia.  

– Tới lượt ngươi!  

Lục Lâm Thiên dứt lời, huyết sắc đao mang chói mắt bay ra.  

– Ngao…  

Đao mang nương theo sau tiếng long ngâm truyền ra, vẽ ra một đường cong huyết sắc quỷ dị.  

Hưu!  

Không gian phá vỡ, nhất thời mang theo cỗ lực lượng bàng bạc như thiên ngoại vẫn thạch nện xuống, không trung run rẩy, huyết sắc đao mang phút chốc bổ lên thân thể người kia.  

Dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, thân hình hắn lập tức biến thành hai đoạn.  

Mặt đất nứt nẻ lan tràn thật xa, dãy kiến trúc khổng lồ bị hủy diệt một tảng lớn.  

Một đao khí thế khủng bố làm lòng người phát lạnh, vô số ánh mắt vô cùng rung động, nhìn kình khí thổi quét trên bầu trời, chỉ nháy mắt thanh niên áo xanh đã gϊếŧ chết hai Vũ Suất ngũ trọng thật dứt khoát gọn gàng, sát khí tận trời, tựa như sát thần nhất thời ghi khắc thật sâu trong lòng bọn họ.  

– Lão đại, nếu ngươi cho ta khôi phục bản thể, ta đã sớm đánh chết hắn!  

Tiểu Long quyệt miệng, có chút không phục nói.  

– Biết ngươi lợi hại, chỉ là không cần phải khôi phục bản thể, như vậy tốt hơn.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Thu phục!  

Một hắc ảnh nháy mắt hiện thân, trong tay xách theo Phương Thành Hữu đang phun máu tươi.  

– Lâm Thiên, phía trước có Vũ vương cùng linh vương tới đây.  

Bạch Linh truyền âm vào trong tai Lục Lâm Thiên.  

– Chúng ta đi!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, triệu hoán Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Hống…  

Thiên Sí Tuyết Sư trầm thấp rít gào một tiếng, nháy mắt lao thẳng xuống, thân hình hóa thành thể tích khổng lồ hơn trăm thước.  

– Người của Thiên Tinh tông nghe cho rõ đây, Phi Linh môn Lục Lâm Thiên đã đi qua nơi này, ngày khác lại tới, ha ha!  

Tiếng cười to quanh quẩn giữa không trung, thân ảnh Thiên Sí Tuyết Sư nháy mắt biến mất cuối chân trời, chỉ lưu lại bạch sắc tàn ảnh.  

– Không ngờ là Lục Lâm Thiên, nguyên lai là hắn, khó trách thực lực cường hãn như thế, xem ra người này còn mạnh hơn lời đồn đãi không ít!  

– Nguyên lai hắn chính là Lục Lâm Thiên, Phi Linh môn cùng Linh Thiên môn vừa tiêu diệt Thương Sơn môn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới Thiên Tinh thành, chẳng lẽ còn muốn diệt Thiên Tinh tông hay sao.  

– Ta xem rất có thể, chúng ta sớm nên rời khỏi Thiên Tinh thành tốt hơn, nghe nói Đông Vô Mệnh đã đột phá linh vương, người này có không ít ân oán với Thiên Tinh tông, với địa vị của hắn trong Phi Linh môn, chỉ sợ muốn đối phó Thiên Tinh tông chỉ là chuyện sớm hay muộn!  

– Đánh nhau, thật thú vị, đã lâu không nhìn thấy người đánh nhau!  

Trong đám người có một lão giả tóc xanh xõa vai, thần sắc có chút lôi thôi nhìn quanh bốn phía, nhưng trong ánh mắt lại lóe tinh mang.  

– A…  

Lão giả lập tức ôm đầu kêu thảm, người chung quanh nhìn thoáng qua, lập tức không để ý tới hắn.  

– Vừa rồi là yêu thú thất giai, ta muốn yêu đan thất giai!  

Sau cơn đau đớn kịch liệt, chân khí lão giả tóc xanh nháy mắt biến đổi, tuy vẫn là bộ dáng lôi thôi, nhưng lại mang theo cỗ khí tràng vô hình.  

Sưu!  

Ngay tiếp theo hắn vặn vẹo không gian, biến mất ngay tại chỗ, lão giả biến mất nhưng người chung quanh cũng không chú ý tới.  

Sưu sưu!  

Giữa không trung ba thân ảnh từ xa tới gần, lập tức lắc mình hiện thân, nhìn chăm chú xuống đường lớn hỗn độn bên dưới, sắc mặt vô cùng khó xem, đầy vẻ giận dữ.  

– Lục Lâm Thiên, bổn vương sẽ không bỏ qua ngươi!  

Một hồng bào thân ảnh nháy mắt lao tới cạnh thi thể Tùng Bách Đào, trong mắt tràn đầy phẫn hận, chân khí hỏa hệ lan tràn, đây không phải ai khác mà chính là tông chủ Thiên Quỷ tông Tùng Thanh Sơn.  

– Tông chủ, phó tông chủ, Phương trưởng lão bị Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn bắt đi!  

Đệ tử Thiên Tinh tông vẫn còn thất thần, nhìn thấy hai người trên không liền bẩm báo.  

– Đồ khốn!  

– Tùng tông chủ, người còn chưa chạy xa, chúng ta mau đuổi theo!  

Người vừa lên tiếng là Thiên Quỷ tông Hồ Hưng Hải.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi gϊếŧ con ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!  

Tùng Thanh Sơn rít gào quát lớn một tiếng, nháy mắt đã biến mất giữa không trung, trực tiếp truy theo phía trước.  

Sưu sưu…  

Hồ Hưng Hải cùng người còn lại đều nổi giận truy theo, ba thân ảnh nháy mắt đã biến mất.  

– Là tông chủ cùng phó tông chủ Thiên Tinh tông, còn có tông chủ Thiên Quỷ tông, hai Vũ vương cùng linh vương đuổi theo, Lục Lâm Thiên có thể đào thoát sao?  

– Việc này ai mà biết, nếu Lục Lâm Thiên bị đuổi kịp, phỏng chừng sẽ thảm, lần này Phi Linh môn hoàn toàn đắc tội Thiên Tinh tông cùng Thiên Quỷ tông!  

– Ta xem bọn hắn sẽ không chết không ngừng, lần này có trò hay để nhìn!  

Giờ phút này ở trong một dãy núi cách Thiên Tinh thành không xa, rừng rậm liên miên xanh ngắt, nhìn không thấy cuối.  

Sưu sưu…  

Một lát sau ba đạo thân ảnh lướt qua, chỉ lưu lại không gian ba văn không ngừng gợn sóng.  

Bên trong dãy núi có một sơn động, sau một lát bạch mang biến mất, sơn động lộ ra.  

– Hình như là Hồ Hưng Hải cùng Tùng Thanh Sơn, còn có một linh vương!  

Bạch Linh nói.  

– Cứ để cho bọn hắn đuổi theo, chúng ta chậm rãi trở về!  

Trong sơn động, Lục Lâm Thiên khẽ cười, lần này đi Thiên Tinh thành thu hoạch không nhỏ, đánh chết mấy cường giả hai tông không nói, quan trọng nhất là chiếm được hồn linh khải giáp địa cấp, trình tự tựa hồ yếu hơn Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực một ít, nhưng đều là địa cấp, đây tuyệt đối là bảo vật.  

– Lâm Thiên, lưu trữ người này làm gì?  

Thiên Độc Yêu Long ném Phương Thành Hữu xuống đất hỏi.  

Toàn thân Phương Thành Hữu đầy tổn thương, đã mất đi vẻ hung hăng càn quấy, chỉ còn lại sợ hãi, tới lúc này hắn mới nhìn thấy rõ ràng người bên cạnh Lục Lâm Thiên thật khó trêu chọc, sớm biết như vậy hắn làm sao còn dám làm như thế.  

– Người này lưu cho Đông lão, để Đông lão xử trí đi!  

Lục Lâm Thiên liếc mắt nhìn Phương Thành Hữu, lúc trước người này từng truy sát Đông Vô Mệnh khá lâu.  

– Ha ha, các ngươi trốn ở chỗ này làm gì, người lớn như vậy còn chơi trò trốn tìm sao, ta cũng muốn chơi!  

Đúng lúc này một thanh âm từ bên ngoài sơn động truyền vào, vừa nghe thanh âm sắc mặt mọi người đại biến.  

– Là ai!  

Trong lòng Lục Lâm Thiên cả kinh, không nghĩ tới có người lẻn tới gần mà không ai phát hiện, thậm chí cả Bạch Linh cũng không nhận thấy, người kia thật sự không tầm thường.  

Lục Lâm Thiên lắc mình lướt ra, ánh mắt ngưng trọng, một thân ảnh xuất hiện trong mắt Lục Lâm Thiên, làm cho hắn vô cùng nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play