Vì vậy, gã chỉ có thể nhìn Lý Thiên Hoa bằng ánh mắt trông mong, dù sao trước đó nghe cách xưng hô của Lý Thiên Hoa thì có vẻ hắn biết người này!

Lý Thiên Hoa nhíu chặt đôi mày, hắn thật sự có quen biết Tiêu Lượng này, năng lực tên này cũng không nhỏ. Dù là hẳn, thường ngày cũng phải nể một chút, tuy không biết vì sao Tiêu Lượng lại quỳ xuống trước mặt Trương Trần nhưng nếu bây giờ mình để Trương Trần rời khỏi đây thì mặt mũi của hắn trước mặt bạn học cũ đều mất sạch.

Nhưng hắn cũng không thể trực tiếp đối đầu với Tiêu Lượng, lập tức nói: “Anh nhìn tôi làm gì, đây đâu phải chuyện của tôi, để anh ta xông vào, đây không phải là vấn đề của khách sạn mấy người à?”

Tiêu Lượng cũng nhíu mày, xem ra tình huống chỗ này cũng không tốt lắm. Anh ta cũng không lảm nhảm mà thản nhiên nói: “Tôi vẫn giữ câu kia, nếu hôm nay có ai dám làm khó cậu Trương, vậy người đó cứ thử đi, Tiêu Lượng này nói được thì làm được đấy.

“Tôi nhắc lại lần nữa, có người mời tôi tới đây!”, Trương Trần tỏ ra không vui.

“Thiệp mời của cậu thật sự ở lầu một à, tôi đi xem một chút..”, không đợi người khác mở miệng, quản lý vội giành nói. Lúc này, gã không cần biết Trương Trần nói thật hay giả, chỉ biết gã bị kẹp ở giữa thì rất ngột ngạt, muốn đi khỏi đây thôi.

Không đợi ai nói gì, quản lý chạy đi, leo thang thoát hiểm xuống lầu một.

“Khách tôi mời mà mấy người đưa đi đâu rồi?”, vừa xuống lầu, quản lý nghe một giọng nữ nói tiếng phổ thông không quá chuẩn truyền tới, một cô gái cao mét bảy đứng trước quầy, chống nạnh hỏi phục vụ.

“Thưa cô... chúng tôi đã cho anh ta vào rồi!", phục vụ ấm ức nói.

Quản lý khách sạn nheo mắt, lập tức tiến lên: “Cô Nhược Tuyết?”

Nhược Tuyết xoay người, nhìn quản lý nói, giọng cất cao: “Khách của tôi đâu, hả, người đâu rồi?”

Giờ cô ta rất giận, vất vả lắm mới dừng xe lại được, lên tầng năm rồi lại phát hiện Trương Trần không có lên đấy. Cô ta còn cho rằng Trương Trần đi WC nên ngồi đợi một hồi, nhưng chờ tới chờ lui mà vẫn không thấy người. Cô ta lại không có số điện thoại của Trương Trần, còn mỗi cách xuống quầy hỏi, nhưng chỗ quầy lại cứ nói là Trương Trần vào rồi.

Quản lý lau mồ hôi lạnh, nở nụ cười xòa đầy bất an: “Chuyện này, cô Nhược Tuyết, khách mà cô nói có phải tên Trương Trần không?”

“Đúng rồi!”, Nhược Tuyết trả lời gọn lỏn.

“Cái thăng tầm thường nhà quê kia thật sự do cô Nhược Tuyết mời sao?”, trong lòng quản lý lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ tiêu rồi, gã vội phất tay kêu phục vụ lùi xuống.

“Cô Nhược Tuyết... chuyện kia, Trương Trần ở lầu hai, tôi dẫn cô đi nha?”

Rất nhanh, hai người Nhược Tuyết lên tới lầu hai, quản lý bước lên trước một bước với vẻ mặt khó coi, kề sát bên tai Lý Thiên Hoa, nhỏ giọng nói: “Cậu Lý... Trương Trần này đúng là khách được cô Nhược Tuyết mời tới!"

“Cái gì?”, Lý Thiên Hoa kinh hãi, trước là Tiêu Lượng khúm núm, giờ là Nhược Tuyết mời, Trương Trần này là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Phương, tên này dựa vào cái gì chứ?

“Anh Trương, tôi tìm được anh rồi, sao anh lại ở đây, chúng ta mau lên thôi!", Nhược Tuyết thấy Trương Trần thì cười đầy ngọt ngào, tiến lên định nắm tay Trương Trần.

“Tôi nghĩ không cần nữa rồi, nơi này có người không hoan nghênh tôi, thậm chí còn định dùng tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp để bắt tôi vào đồn cảnh sát nữa kìa!", Trương Trần lạnh nhạt nói, Nhược Tuyết đang cười thì mặt cũng cứng đờ.

“Trời ơi, thật sự có người mời thằng quê mùa này à!", trong đám người, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Lúc đầu họ không tin, việc hôm nay có thể nói là quá xấu hổ. Quản lý không biết mình nên cười kiểu nào, đây là chuyện khó giải quyết nhất trong mấy chục năm làm nghề của gã.

Nhược Tuyết hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn quản lý khách sạn, sau đó lại nhìn Lý Thiên Hoa, nói đúng hơn thì đây không phải sân nhà của Nhược Tuyết mà nơi này do Lý Thiên Hoa quyết định.

“Anh Lý, anh có thể nói cho tôi biết thế này là sao không, khách của tôi mà sao lại có người muốn đuổi vậy, hay là tôi không thể dẫn bạn của mình tới đây?”, Nhược Tuyết hỏi, ngữ điệu không tốt, cô ta phải trải qua mấy phen mấy bận, dùng danh nghĩa của Tổ chức Y Tế mới hỏi được địa chỉ của Trương Trần từ chỗ bộ trưởng Vương.

Hôm nay, cơm còn chưa kịp ăn mà đã muốn đuổi người sao?

“Thủy Y, chúng ta về thôi!”, Trương Trần chẳng muốn đợi chờ gì nữa, anh nắm tay kéo Phương Thủy Y rời đi.

Vì Tiêu Lượng quỳ xuống và Nhược Tuyết xuất hiện mà khiến đám đông hoảng hốt, không ai dám tiến lên ngăn cản anh.

Nhược Tuyết kêu hai tiếng nhưng Trương Trần hoàn toàn không đáp lời, hành động này khiến Nhược Tuyết tức tối giậm chân.

Trong cuộc thi đấu Long - Hàn, bên Tổ chức Y. tế còn có việc cần giải quyết, thân là một trong những phó hội trưởng, cô ta phải nhanh chóng về Mễ Quốc xử lý, cô ta cứ tưởng hẹn được Trương Trần ra thì có thể vui vẻ học được kỹ năng gì đó, không chừng có thể bái sư nữa nhưng bây giờ, tất cả đều không có, bay hết rồi...

Nhược Tuyết tức giận, lấy di động ra gọi: “.Jake, đi xuống, chúng ta về!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

“Ăn, ăn cái gì mà ăn, ăn nữa thì anh ở đây luôn đi! Tổ chức Y Tế sẽ bỏ anh lại luôn!”

Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại rồi cô dùng vẻ mặt lạnh như băng nói: “Anh Lý, tôi không muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết khách của mình bị đối xử như thế thôi, đây là đạo. đãi khách của Long Quốc à?”

“Tôi sẽ báo lên sở y tế Hoài Bắc, Tổ chức Y Tế của tôi sẽ chú ý, anh tự giải quyết cho tốt!”

Chưa cho Lý Thiên Hoa thời gian phản ứng, Nhược Tuyết chạy theo nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng hai người Trương Trần. Mà lúc này, mấy người bên Tổ chức Y Tế cũng hối hả chạy xuống, khó hiểu nhìn Nhược Tuyết.

Trong sảnh lầu hai, Lý Thiên Hoa ngẩn người, đầu óc của hắn đã dừng hoạt động. Dù hắn có kiến thức rộng rãi nhưng những việc hôm nay khiến hắn không thể nào hiểu nổi, càng không thể tin được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play