“Chủ tịch Triệu, chuyện này, tôi...”
“Không cần nói nữa!”, Triệu Chí Hào phất phất tay, ông ta làm gì còn thời gian nghe Hàn Hiểu Vũ nói nhảm, lập tức nhìn chàng trai đang ngồi trên sofa, cúi người nói: “Cậu Trương, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với sự việc xảy ra trước đó. Thăng con bất hiếu kia đã bị tôi đánh cho què hẳn rồi ném ra khỏi Hoài Bắc rồi, mong cậu bớt giận!”
*“.. Thế này!", mấy người kia nhìn thái độ quay ngoắt 180 độ của Triệu Chí Hào mà có cảm giác như mình đang sống trong mơ vậy. Ai nói cho họ biết, trong chuyện này đã xảy ra những gì không?
Trương Trần khẽ cười, anh hỏi: “Không chịu nổi hả?”
Triệu Chí Hào nghe vậy, khóe mắt giật giật. Do kiêng dè thể diện của nhà họ Triệu nên ông ta vốn không định tới đây. Căn cơ của nhà họ Mạc kia ở tận thủ đô, núi cao hoàng đế xa, Triệu Chí Hào ngỡ tưởng rằng mình gánh được áp lực này.
Nhưng thực tế chứng minh ông ta đã đánh giá bản thân quá cao và coi nhẹ cái tên nhà họ Mạc tại thủ đô. Chưa đầy hai ngày, ông ta đã đứng trên bờ vực phá sản, chỉ còn cách vứt bỏ thể diện tới đây cầu xin thôi.
Đến giờ ông ta cũng không thể ngờ được, con rể nhà họ Phương thôi mà, lấy đâu ra quan hệ mà liên đới tới thủ đô cơ chứ.
“Cậu Trương, thằng con hư đốn của tôi không hiểu chuyện, chỉ mong cậu chừa cho một con đường sống. Cậu đưa ra yêu cầu gì, Triệu Chí Hào này cũng đồng ý hết!”, Triệu Chí Hào nghiến răng nghiến lợi, cúi gập người và nói.
Nhưng lời nói của ông ta không nhận được phản ứng nào từ Trương Trần. Ông ta cứ cúi người như thế gần một phút, một phút đồng hồ mà dài như một năm vậy.
“Tên khốn kiếp này!”, Triệu Chí Hào thầm mảng Trương Trần. Đối phương trông như một thăng nhãi con chừng hai mươi tuổi, nhưng chín chắn như một căn nhà đất kéo thế nào cũng không sập.
Vuốt mồ hôi lạnh, dường như hạ quyết tâm rất lớn, Triệu Chí Hào nói: “Cậu Trương, nhà họ Triệu kinh doanh không khởi sắc, xin cậu ra tay thu mua, cứu lấy nhà họ Triệu chúng tôi.”
“Ồ?”, Trương Trần nổi hứng, nhìn Triệu Chí Hào: “Ông muốn tôi cứu thế nào đây?”
“Xin cậu hãy thu mua tập đoàn Triệu Thị
“Giá thị trường của các ông chắc hẳn thấp nhất cũng phải mấy chục tỷ nhỉ, tôi không có tiền đâu!”
“Đó là chuyện trước kia rồi!”, Triệu Chí Hào lắc đầu: “Bây. giờ nhà họ Triệu xuống dốc rồi, vì thế, giá thị trường của chúng tôi cũng giảm xuống, bây giờ chỉ còn đáng giá... một đồng thôi!”
Triệu Chí Hào vừa dứt lời, cả sảnh kinh ngạc. Một đồng, thu mua nhà họ Triệu, nếu không phải do đích thân Triệu Chí Hào nói ra, họ còn tưởng gã điên nào đang phát biểu.
Chẳng phải đang nói nhảm đó sao? Cho dù nhà họ Triệu đang sa sút, thì đừng nói là một đồng, cho dù một trăm triệu cũng chưa mua được. Chỉ tính riêng đất nền của nhà họ Triệu đã là một khoản không nhỏ rồi, thế mà lúc này đây, họ không tin không được.
Trương Trần đột nhiên bật cười. Triệu Chí Hào này đúng là một kẻ tàn nhãn, đến thời điểm quyết định có thể nhãn tâm đến độ cơ nghiệp bảy tám chục năm của nhà họ Triệu nói tặng là tặng luôn, đúng là kẻ tàn nhẫn.
Nhưng Trương Trần không biết rằng bây giờ nhà họ Triệu đang bị chèn ép đến mức muốn gọi ông nội luôn. Mấy lĩnh vực đem lại thu nhập lớn cho nhà họ Triệu đã bị nhà họ Mạc chèn ép tận cùng, thế mà rồi nhà họ Tề cũng muốn chen chân vào. Phen này thì mấy sản nghiệp nhỏ lẻ của ông ta cũng sắp xong đời. Triệu Chí Hào thực sự hết cách.
Im lặng thêm một hồi, bấy giờ Trương Trần mới gật đầu, móc trong túi quần ra một tệ ba hào mà lúc gọi taxi còn thừa lại, đưa hết cho Triệu Chí Hào: “Ông rất thông minh, công ty kia ông cứ tiếp tục vận hành nhé!”
“Cảm ơn cậu Trương. Cậu yên tâm, trong tối nay tôi sẽ sai người làm hợp đồng ngay, sau đó cậu ký cái tên vào là được”, Triệu Chí Hào nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nhỏ máu, nhưng may mà Trương Trần không đánh ông ta tới chết, ít nhất ông ta vẫn có thể tham gia vận hành công ty.
“Vậy, cậu Trương, tôi không làm phiền cậu nữa. Cậu không cần tiễn, tôi tự đi được rồi!", nói xong không quên cúi người thêm lần nữa, Triệu Chí Hào lui ra khỏi biệt thự với biểu cảm rất phức tạp, bây giờ ông ta có cả ý nghĩ bóp ch,ết con trai mình luôn.
Đây đâu phải là đào hố chôn cha, tổ tông nhà họ Triệu cũng bị chôn theo luôn rồi.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi nấu cơm, mọi người cứ nói chuyện trước đi”, Trương Trần nói rồi đi vào phòng bếp.
“Ôi, Tiểu Trần à, đâu thể để cháu nấu nướng được. Để chú của cháu đi, tay nghề của ông ấy đỉnh lắm, trước kia từng học nấu ăn đớ”, bà Hàn kéo tay Trương Trần, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Bình Sinh. Hàn Bình Sinh lập tức hiểu ra, cũng nở nụ cười: “Tiểu Trần, cô của cháu nói đúng đấy, cháu cứ nghỉ ngơi đi!”
“Khà khà, nào Tiểu Trần, ngồi đi. Cháu nói xem, cháu đấy, đúng là biết đùa. Cháu quen với giám đốc Triệu sao không nói sớm, làm người ta lúng túng chết đi được. Mấy câu trước đó mọi người nói, cháu đừng để bụng nhé!”
Bà Hàn vội vàng rót cho Trương Trần một chén trà, sau đó nhìn sang Trương Quốc Hồng, tiếp tục nở nụ cười hối lỗi: “Quốc Hồng à, bà có con rể như thế này đúng là hời lắm luôn, tôi ghen tị chết đi được. Bà nhất định phải bảo Tiểu Trần giúp đỡ con trai tôi nha, chúng mình là bạn bè lâu năm cả mà”.
Lúc này, gia đình ba người này đâu còn vẻ huênh hoang như trước đó, thậm chí vì sợ Trương Trần nhìn thấy sẽ tức giận, bà Hàn ném luôn chiếc nhẫn trên bàn trà xuống bên dưới sô-pha.
“Phù... phê thật!”, Trương Quốc Hồng chỉ muốn gào lên thật to. Không biết bao nhiêu năm nay bà ta không có cảm giác này, một loạt hành động của con rể ngày hôm nay, bà ta cho điểm tuyệt đối!
Lúc trước khoe con trai mình cả âm thầm lẫn lộ liễu, phen này hay rồi, khoe tiếp đi, con rể tôi mới khiêm tốn nhé.
Trương Quốc Hồng ưỡn ngực gật gật đầu, nhìn con rể cũng thấy vừa mắt hơn hẳn.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên. Không ngoài dự đoán, trên bàn cơm, Trương Trần lại được khen lên tận trời, Trương Quốc Hồng cũng được tâng bốc tới mức cười tươi như hoa.