“Lần sau không có ngoại lệ đâu, nếu không thì hậu quả chắc ông biết rồi đấy”, cuối cùng thì Trương Trần cũng lên tiếng nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng.

Nhưng Trần Ái Hoa không để ý gì mà vội vàng gật đầu, nói: “Cậu Trương yên tâm, sau này nhà họ Trần chính là con dao của cậu”. “Được rồi, đứng lên đi, nền nhà lạnh lắm”.

“Cảm ơn cậu Trương quan tâm”, Trần Ái Hoa như trút được gánh nặng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Ông ta hiểu rằng, kiếp nạn lớn nhất của nhà họ Trần cũng qua rồi.

“Trần Ái Hoa, ông đánh người của tôi, lẽ nào không cho tôi một lời giải thích sao?”, lúc này Điền Dã sầm mặt nói.

“Cậu là ai?”

“Điền Dã”, sắc mặt Điền Dã sầm lại. Mặc dù gã không có địa vị trong nhà họ Điền lắm nhưng không ngờ Trần Ái Hoa lại không biết đến nhà họ Điền và không biết đến gã nên gã thấy mình thật mất mặt.

“Ha hai! Thì ra là vậy. Đã thế thì tôi hỏi cậu, sao cậu lại bảo người động đến cậu Trương?”

“Ha ha”, Điền Dã cũng cười, nói: “Tôi muốn đánh một tên vô dụng cũng phải báo cáo với ông sao?”

“Tôi hy vọng cậu cũng xin lỗi cậu Trương đi, cậu ấy độ lượng nên sẽ tha thứ cho cậu thôi”, Trần Ái Hoa lại nói. Chính vì Điền Dã không phải nhân vật trung tâm của nhà họ Điền nên ông ta mới dám nói thế..

“Ha ha, đúng là nực cười. Trần Ái Hoa nhà ông đúng là to gan, tôi là người nhà họ Điền, đại diện cho nhà họ Điền mà phải đi xin lỗi tên vô dụng, hắn có dám nhận không?”

Ngữ khí Điền Dã đầy bá đạo, tất cả mọi người ở đây chỉ cần không hợp hết lại thì gã không coi ra gì cả.

“Còn ông, ai cho ông dũng khí nhảy ra đánh người của tôi, còn dám chất vấn tôi. Ông không coi nhà họ Điền ra gì, như vậy là ông muốn khiêu chiến với nhà họ Điền rồi?”, Trần Ái Hoa rơi vào ngưỡng khó xử. Nhà họ Trương thì ông ta không thèm để ý còn nhà họ Điền thì ông ta thật sự bất lực.

“Trần Ái Hoa! Niệm tình hai nhà chúng ta trước đây từng hợp tác nên hôm nay anh hỗn láo ở nhà họ Trương tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng cậu Điền ở đây thì anh phải giải thích với cậu ấy, nếu không thì nhà họ Trương tôi sẽ không khách khí”, lúc này bà cụ Trương cũng lên tiếng.

Trần Ái Hoa cười khinh bỉ: “Nhà họ Trương cứ thử xem”.

“Còn cậu Điền thật sự có thể đại diện cho nhà họ Điền sao?”

“Ông... Có thể thử”, Điền Dã đưa ra câu trả lời cũng rất đơn giản nhưng biểu cảm của gã đã cho mọi người thấy, chuyện này nếu như Trần Ái Hoa không cho gã câu trả lời hợp lý thì nhà họ Điền sẽ không tha cho. Đây chính là vấn đề thể diện mà mọi người quan tâm nhất.

Lần này thì Trần Ái Hoa coi như khó lên tiếng rồi, kể cả ông ta có lòng thì cũng bất lực. Ông ta nhìn đồng hồ, ý muốn nói sao người của gia tộc khác vẫn chưa đến?

Ông ta cách nhà họ Trương gần nhất, hơn nữa phái người đến Hoài Bắc cũng có một phần của ông ta. Vì vậy ông ta đến trước tiên để mong Trương Trần tha thứ. Nếu đám người kia cũng đến thì ông †a không phải gánh áp lực lớn như này rồi.

“Quỳ xuống cho tôi rồi trói tên Trương Trần kia lại nhét vào cốp xe. Nhà họ Điền không tính toán với ông nữa”, lúc này Điền Dã đưa ra quyết định cuối cùng.

“Trần Ái Hoa, nể mặt quen biết nhiều năm, tôi khuyên anh đừng lựa chọn không sáng suốt thế. Anh đang đối đầu không phải mỗi nhà họ Trương chúng tôi đâu”, bà cụ Trương lúc này không do dự gì mà lên tiếng.

Đám người Trương Lập cũng vội khuyên can. Dù sao thì hôm nay họ chỉ muốn giải quyết Trương Trần thôi. Còn về Trần Ái Hoa thì mọi người đều là người tỉnh An Hoa, nếu như có thể hòa giải, họ cũng không quá khó khăn.

Trần Ái Hoa thật sự thấy khó xử, phía sau Trương Trần có lực lượng lớn thế nào thì ông ta không biết nhưng nhà họ Hàn bị phế mà cũng không có ai gây phiền phức cho anh. Ở phương diện nào đó thì điều này đã đủ nói rõ rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền lại giọng nói dám động đến cậu Trương thì phải hỏi nhà họ Lý đã..., lời vừa dứt thì một người đàn ông trung niên đi vào.

“Lý Thắng Bình..”, người nhà họ Trương đưa ánh mắt nhìn lại, rõ ràng Lý Thắng Bình không phải nhân vật nhỏ bé, nếu không thì nhà họ Trương đã không lộ ra ánh mắt trầm trọng đó.

Nhưng vẫn chưa đợi người nhà họ Trương lên tiếng thì bên ngoài lại truyền giọng: “Cả nhà họ Thành của tôi nữa...

“Nhà họ Dương cũng không nhân nhượng...”. “Còn cả nhà họ Tiêu nữa..”. “Cả tôi nữa...

Hàng loạt giọng nói vang lên liên tiếp không ngừng. Ai nấy đều báo ra tên gia tộc của mình, người nhà họ Trương cảm thấy tim như bị búa đập.

Còn Trần Ái Hoa thì thở phào một cái. Cuối cùng đám này cũng đến, cũng coi như đến kịp thời.

Lúc này nhà họ Trương như đờ người ra, những nhân vật này có ai không phải là ông trùm một phương đâu, không ngờ tối nay họ lại xuất hiện ở đây...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play