Giờ đây mọi người mới phát hiện ra, Mạnh Thanh Vân nằm trên đất như đống bùn nhão, miệng thì thở gấp, nhìn hắn lúc này đâu còn dáng vẻ hống hách oai phong nữa.

“Cậu Trương! Hắn...”, Triệu Chí Hào nghỉ ngờ hỏi.

“Chỉ là bị liệt thôi, không chết được đâu, sau này sẽ phải nằm trên giường cả đời”, Trương Trần thản nhiên nói.

Mạnh Thanh Vân nằm trên đất khi nghe thấy câu này thì ánh mắt phẫn nộ như muốn ăn thịt người nhìn về phía Trương Trần. Miệng hän không ngừng mấp máy dường như muốn nói gì đó.

Trong lòng Triệu Chí Hào ớn lạnh, sau đó bất lực lắc đầu, thầm nghĩ “Tự làm tự chịu, lúc này còn trách được ai.

“Để hăn nằm một lát, sau đó ném ra đường”, Trương Trần vỗ tay một cái rồi xoay người rời đi.

Nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, trong một biệt thự năm trăm mét vuông mỗi tuần đều có một ngày sáng đèn cả ngày, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Trên ghế sofa xa xỉ giữa phòng khách, cặp vợ chồng sắc mặt âm trầm nhìn điện thoại trước mặt. Ban nấy, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân gọi điện thoại đến nhưng vẫn chưa nói xong thì đã ngắt liên lạc, sau đó thì không liên lạc được nữa.

Cảm thấy chuyện này có chút không ổn nên hai vợ chồng lập tức gọi điện lại nhưng vọng lại chỉ là tiếng tút tút.

Hai người không nản lòng mà bắt đầu gọi điện cho con trai họ nhưng kết quả vẫn vậy.

“Mạnh Nam Hài Ông nói gì đi chứ”, người phụ nữ đó nói.

Mạnh Nam Hà là bố của Mạnh Thanh Vân, còn người phụ nữ này tên là Trần Tiểu Hoa, bà ta là mẹ của Mạnh Thanh Vân.

“Không liên lạc được chưa chắc là xảy ra chuyện gì. Nếu bị bắt cóc thì bọn đó sẽ gọi điện cho chúng ta”, Mạnh Nam Hà trầm giọng nói.

“Tôi không cần biết, tôi không kìm được nữa rồi. Nếu như con trai xảy ra chuyện gì thì phải làm sao”.

“Phải rồi, tôi đột nhiên nhớ ra, hôm đó con trai gọi điện đến nói thằng bé vì một cô gái nên muốn nhờ ông mời Vương Hiển Chi. Liệu cô gái đó có biết tung tích của con mình không?”, Trần Tiểu Hoa dù sao cũng là phụ nữ nên có chút sốt ruột.

Mạnh Nam Hà cầm điếu xì gà trong tay, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy thì bà đến Hoài Bắc một chuyến, tôi muốn nhìn xem cái nơi bằng bàn tay đó có kẻ nào dám ra tay với con trai mình”.

“Nếu không có chuyện gì thì bà đến đó dẫn thằng con hư hỏng về cho tôi, nhân tiện nhìn xem Phương Thủy Y rốt cuộc là ai. Vì một đứa con gái mà bắt tôi phải dùng đến mối quan hệ lớn của mình, càng ngày càng không hiểu chuyện”.

“Sao ông chỉ biết nói con mình thế, không thể khen nó một chút sao?”, Trần Tiểu Hoa oán trách một câu rồi không ngồi yên, gọi lái xe đến Hoài Bắc ngay trong đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong bệnh viện thành phố, Phương Thủy Y mua đồ ăn sáng cho Trương Quốc Hồng sau đó một mình đi ra ngồi trên bãi cỏ.

Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nếu như nhà họ Mạnh ở Thượng Đô mà làm khó nhà cô thì cô thật sự hết cách đối phó.

Đi cầu xin Trương Trần sao? Hiện giờ cô không còn mặt mũi nào nữa rồi, thậm chí cô còn không còn mặt mũi nói chuyện với Trương Trần nữa.

Do dự một lát, Phương Thủy Y lấy điện thoại ra tìm số của Mạnh Thanh Vân rồi gọi đi. Bất luận thế nào thì cô đều phải đối mặt với chuyện này. Cô cứ hỏi ý của Mạnh Thanh Vân thế nào rồi tính tiếp. Nhưng gọi mãi chỉ truyền lại tiếng tút tút.

Lúc này đột nhiên y tá ở phía xa chạy lại, vội nói: “Cô là Phương Thủy Y phải không, có một người phụ nữ quý phái tìm cô”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play