Vẻ mặt của Phương Thủy Y rất phức tạp, nhưng cô vẫn vội vàng cám ơn.

Trương Trần xua tay cười nói: "Không cần, tôi nhận lời nhờ vả của người ta thôi".

Anh xoay người lại, cười tửm tỉm nói: "Nào, mọi người nhường đường cho tôi, tôi có việc cần xử lý!"

"Không nghe thấy Trương thần y nói gì sao, đứng sát vào tường hết đi!", có người quát lên.

Mọi người lập tức dựa sát vào tường, sau đó nhìn Trương thần y với vẻ mặt khó hiểu. Mạnh Thanh Vân thì híp mắt lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Tất cả mọi người nhìn Trương Trần mà chẳng hiểu ra sao. Trương Trần cười híp mắt nói: "Một người bạn của tôi đã đánh cược với anh Mạnh đây, nói rằng nếu tôi đến thì anh ấy sẽ bò ra khỏi bệnh viện. Bây giờ xin mời anh Mạnh biểu diễn đi nào!"

Vừa dứt lời, ai nấy đều phải ngạc nhiên. Phương Thủy Y khiếp sợ không nói nên lời. Ý của Trương thần y là sao? Nói thế thì chính Trương Trần đã mời anh tới thật à?

Phương Thủy Y chỉ biết cười khổ, cô quy công cho Mạnh Thanh Vân, nhưng Trương thần y đã nói thì sao cô lại không tin cho được.

Vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân cũng âm trầm tột độ. Nhiều người đang nhìn như thế, nếu hẳn bò ra thật thì biết giấu mặt vào đâu?

"Trương thần y, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, vậy mà anh cũng tưởng thật à?"

"Sao? Ở đây có nhiều người như thế, chẳng lẽ anh định nuốt lời?", Trương Trần nói.

Phương Thủy Y không nhịn được đứng ra, cô nhỏ giọng nói: "Trương thần y, lúc đó chỉ là đùa thôi, anh đừng chấp nhặt làm gì!"

Mạnh Thanh Vân đã giúp cô rất nhiều, chạy vạy ngược xuôi, cô cảm thấy mình phải đứng ra nói đỡ cho hắn.

Nhưng Trương Trần lại cười lạnh không thôi, anh nhìn Phương Thủy Y bằng ánh mắt trào phúng: "Đùa? Nhưng cô có nghĩ xem nếu người thua là Trương Trần thì sẽ thế nào không? Nếu tôi không tới thì sao?"

"Khi đó anh ta có nói đó là một câu nói đùa không? Khi đó mẹ cô có sống nổi không?"

Trương Trần tức nổ phổi, bất kể ai nhìn thấy vợ mình nói đỡ cho một người đàn ông khác thì cũng sẽ nổi giận.

Câu hỏi của anh khiến Phương Thủy Y nghẹn họng, một lúc sau cô mới nói khế: "Cho dù Trương Trần thua thì tôi cũng không để anh ấy bò ra ngoài".

"Cô Phương, mong cô hãy tự ý thức được sức nặng của mình, có một số việc không phải cô muốn là được. Chắc hẳn cô cũng biết đôi điều về thân phận của Mạnh Thanh Vân, tôi muốn hỏi cô, cô lấy gì để ngăn cản?"

Lần này Phương Thủy Y không còn gì để nói nữa.

Các bác sĩ đang đứng xem cũng xì xào bàn tán, nhất là bác sĩ phẫu thuật chính cho Trương Quốc Hồng lúc đầu. Ông ta là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra, đối mặt với những lời gặng hỏi của đồng nghiệp, ông ta bất đắc dĩ thuật lại tình hình lúc ấy.

Lần này, tất cả mọi người đứng về phía Trương thần y.

Phương Thủy Y bị mọi người nói đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui vào, Mạnh Thanh Vân thì cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng.

"Anh Mạnh, xin mời", Trương Trần cười nói.

Vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân vô cùng dữ tợn, hắn cười lạnh nói: "Trương thần y, anh lo chuyện bao đồng quá rồi đấy, nếu tôi không bò thì anh làm gì được tôi?"

Hắn là người nhà họ Mạnh, hắn có sự tự tin ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play