“Ông nói vậy là có ý gì?”, Vương Mãnh sầm mặt lại hỏi. Lế nào vì một kẻ như Trương Trần mà Mã Tam Phong thật sự muốn đối đầu với chỗ dựa của hắn ta? Hơn nữa, Mã Tam Phong cũng lo việc bao. đồng quá chăng?

Mã Tam Phong cười lắc đầu. Đám nhóc con đúng là chưa trưởng thành được, không mấy khi hiểu được chuyện của bề trên. Nếu như Bạch Thu Nghiệp không rớt đài thì ông ta có phải khúm núm trước người ta, thậm chí phải cầm gậy đánh cháu mình như này không?

Sắc mặt Vương Mãnh biến đổi. Cũng chỉ có dịp năm mới hay có cô em nào ngon nghẻ tặng cho. Bạch Thu Nghiệp thì hẳn ta mới liên hệ với ông ta. Chứ đến giờ cũng hơn một tháng rồi hän ta không gọi điện cho ông ta. Lúc này nhấc máy gọi điện đi nhưng vọng lại chỉ là những tiếc tút tút. Vương Mãnh vẫn kiên trì gọi tiếp. Cuối cùng hẳn ta cũng ý thức được đã có chuyện xảy ra rồi.

Vương Mãnh có chút hoảng loạn, Mã Tam Phong cười lạnh nói: “Sao, cậu có liên lạc được không?”

“Tôi nói cho cậu biết nha, thành phố Trường Minh đã thay vua rồi. Hiện giờ thành phố Trường Minh chỉ có một Lam Hiên thôi, anh ta cũng là người của cậu Trương đấy. Đồ ngu ạ”.

“Không, không thể nào”, Vương Mãnh läc đầu không tin. Bạch Thu Nghiệp là ông trùm của thành phố Trường Minh, cái tên Trương Trần kia chỉ trạc tuổi hẳn ta thì dựa vào đâu có thể khiến Bạch Thu Nghiệp mất tích khỏi thành phố Trường Minh được? Nhưng hắn ta không liên lạc được Bạch Thu Nghiệp, hẳn ta lại vội gọi cho mấy thân tín của ông ta nhưng kết quả vẫn thế.

“Cậu quỳ hay không đây?”, Mã Tam Phong không kiên nhãn được nữa mà quát lên.

Vương Mãnh có chút hoảng loạn, Mã Tam Phong trực tiếp chỉ vào tên tóc vàng, nói: “Đánh gấy. hai chân của hắn cho tôi, còn tên phía sau thì đánh gãy tứ chỉ”.

“Vâng thưa ông Mã”, tên tóc vàng kia vốn dựa vào uy phong của Mã Tại Long nên tất nhiên không dám trái lời Mã Tam Phong. Hơn nữa giờ đây nhìn Vương Mãnh thất thế như này nên bọn họ còn gì phải sợ nữa.

Rất nhanh, Vương Mãnh đã bị đánh gãy chân rồi bị ép quỳ xuống, còn Đoàn Tân Nguyên thì ngất đi.

“Cậu Trương! Không biết cậu có hài lòng không?”, Mã Tam Phong lại cung kính nói với Trương Trần.

Trương Trần gật đầu, anh hiểu được đạo lý chó cùng rứt giậu. Không có mối thù sinh tử thì cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tận.

Mã Tam Phong thở phào một hơi dài, nhìn con xe BMW của Trương Trần. Cản trước của xe đã bị đám tóc vàng làm nứt ra một mảng nên ông ta đã đưa chìa khóa xe mình cho anh.

“Cậu Trương, nếu cậu có việc gấp thì cứ lái xe này trước đi”.

“Ở đây ông xử lý nốt đi”, Trương Trần nhận lấy chìa khóa rồi nói một câu, sau đó anh lên xe của Mã Tam Phong rời đi. Lúc này Mã Tam Phong mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

“Tại... Tại sao vậy? Ông Mã, ông Bạch thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”, Vương Mãnh thất thần nói với Mã Tam Phong.

“Ông ta bị người của quân đội bắt đi với tội danh phản quốc rồi, tất cả những việc này đều tại Trương Trần. Hiện giờ cả Hoài Bắc và thành phố Trường Minh chỉ có một người có tiếng nói, đó là Trương Trần thôi”.

Mã Tam Phong do dự một lát, niệm tình xưa nên ông ta mới nhẫn nại giải thích như thế. Đừng nói là Vương Mãnh không tin, đến ngay cả ông ta ban đầu cũng không tin, sau đó phải đích thân đến thành phố Trường Minh để xác nhận.

Những ngày tới phải xem có biến cố gì không, nếu như không, chỉ dựa vào quyền thế chứ chưa nói đến tiền bạc thì cũng không có ai đấu lại được Trương Trần.

“Các người đưa cậu chủ đến bệnh viện đi, đốc thúc thời gian chữa trị”, Mã Tam Phong dặn dò một câu rồi lấy điện thoại gọi cho anh cả mình.

Cái thành phố Hoài Bắc này bọn họ thật sự không ở lại lâu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play