Bạch Thu Nghiệp nổi cơn thịnh nộ, đám người mà ông ta dẫn tới cũng nhao nhao hết cả lên.

Nhưng đúng lúc này, Trương Trần bỗng khống chế hai tay Bạch Thu Nghiệp, đạp ông ta ngã lăn ra rồi giãm chân lên.

Khuôn mặt của Bạch Thu Nghiệp áp thẳng xuống đất, thậm chí bùn đất dính đầy cỏ cũng chui vào miệng ông ta.

Những người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng, rốt cuộc Trương Trần có lai lịch thế nào vậy? Động khẩu không được là chuyển sang động thủ, anh không nghĩ tới thân phận của người ta sao? Anh không nhìn thấy mấy trăm người mà người ta dẫn tới sao?

“Điên rồi, điên thật rồi..", Chu Nhân Kiệt nhìn Trương Trần bằng ánh mắt không thể tin được.

Lúc này, người của Bạch Thu Nghiệp thấy ông chủ mình bị đánh, tên nào tên nấy lập tức rút tuýp sắt ra định lao vào Trương Trần.

A Kiệt đầu trọc quát lớn một tiếng, rút luôn một con dao ra kề vào cổ Bạch Thu Nghiệp, hung hăng quát lên: “Người của ông mà nhúc nhích nữa là tôi sẽ xin ít tiết của ông. Thằng A Kiệt này mạng hèn, dám đổi mạng với ông, ông có dám không?”

Sắc mặt của Bạch Thu Nghiệp chưa bao giờ âm trầm như thế, nói cho cùng thì ông ta cũng không lường trước được rằng một thằng nhãi ranh chẳng là gì với ông ta lại to gan đến vậy.

Cảm nhận được hơi lạnh trên cổ, Bạch Thu Nghiệp không dám đánh cược, ông ta hô lớn: “Lùi lại hết cho tao!”

Sau khi quát người của mình lui lại, Bạch Thu Nghiệp miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Tôn Khuê Sơn, cười lạnh nói: “Nhà họ Tôn ông được, được lắm....

“Tôi nể mặt ông rồi mà ông không cần, nói nhảm nhiều thế làm gì!”, Trương Trần giẫm lên người Bạch Thu Nghiệp, anh lại cúi người giáng cho ông ta một cái bạt tai nữa.

Bạch Thu Nghiệp bị tát nổ đom đóm, ông ta chưa bao giờ muốn giết một ai đó như lúc này.

Ông ta cắn răng, giọng nói hơi khàn khàn: “Thằng ranh, mày có biết mày chơi với lửa rồi không? Tao có ít nhất mấy trăm người ở đây, cho dù có nhà họ Tôn bảo vệ thì hôm nay mày cũng không chạy ra được khỏi cái trang viên này!”

“Lão già, tôi không biết anh Trương có chết hay. không, nhưng ông có tin là ông sẽ chết trước anh ấy không?”, A Kiệt cười lạnh một tiếng. Dường như muốn nói với Bạch Thu Nghiệp rằng anh ta không nói đùa, cổ tay anh ta hơi động đậy, con dao đâm thủng lòng bàn tay của Bạch Thu Nghiệp.

“A a a..”, tiếng thét thảm thiết vang lên, mọi người nhìn nhau nhưng chẳng ai dám hành động bừa bãi.

Mẹ kiếp, hai người đó đều là kẻ điên, ai đụng vào đều phải chết. Nhất là cái tên A Kiệt đó, không mấy nổi danh mà đúng là quá tàn nhẫn rồi. Đây chính là Bạch Thu Nghiệp! Nói đâm là đâm ngay được.

Trương Trần cũng hơi sửng sốt, anh nói thản nhiên: “Sau này có cơ hội thì học hỏi hai anh em Tôn Khuê Sơn nhiều vào!”

A Kiệt mừng thầm trong lòng, nói: “Tôi hiểu rồi, anh Trương!”

“Thằng khốn này”, Nhiễm Minh Nhật mắng to trong lòng, đến lúc này mà Trương Trần còn có tâm trạng cất nhắc cấp dưới.

Bạch Thu Nghiệp không dám động đậy. Tục ngữ nói ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, tính mạng ông ta có giá hơn A Kiệt nhiều.

“Ngoài Nhiễm Minh Nhật ra, bắt hết những người khác lại!", Trương Trần ra lệnh.

Người của Bạch Thu Nghiệp không dám hành động, vì thế chẳng gặp trở ngại gì. Người của Tôn Khuê Sơn lập tức ập tới bao vây chú Khang, sau đó người đứng ở vòng trong cùng cầm tuýp sắt và mã tấu ra lao lên chém.

Chú Khang cảm thấy cực kỳ khó chịu, võ vẽ của ông ta không có đất để thi triển, cũng không dám trực tiếp giết người.

Thế là những người đã bị ông ta đánh ngã không bò dậy được bị người ta lôi ra khỏi cuộc chiến, nhóm người tiếp theo lại xông lên, chú Khang đánh thế nào cũng không hết.

Thể lực của con người chỉ có hạn, chẳng bao lâu sau, ông ta bị mấy thanh tuýp sắt và mã tấu chém vào lưng.

Chú Khang hít sâu một hơi, nhưng không thể bò dậy được nữa.

Sau đó, Trương Trần cười híp mắt đi về phía Nhiễm Minh Nhật, rốt cuộc lần này Nhiễm Minh Nhật cũng không giữ được sự bình tĩnh.

Sở dĩ lúc trước hắn không thấy sợ là bởi vì có chú Khang và đám cứu viện của Chu Nhân ngoài ra hắn cũng đã gọi điện liên lạc các mối quan hệ của nhà họ Nhiễm, vốn tưởng rằng sẽ không có điều gì sơ sót, nhưng ai mà ngờ được đám người mà Bạch Thu Nghiệp dẫn tới chỉ là để trưng bày.

Bạch Thu Nghiệp cũng không biết thế lực của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, nếu không chắc chắn ông ta sẽ liều mạng một phen. Dù sao ông ta cũng làm một ông trùm nhiều năm thế rồi, vẫn có sự quyết đoán ấy, nhưng bởi vì không biết thế lực của nhà họ Nhiễm nên ông ta cảm thấy làm như vậy không đáng.

“Trương Trần, tao, tao nói cho mày biết, mày không được đụng đến tao, nhà họ Nhiễm sẽ không tha cho mày..", Nhiễm Minh Nhật nuốt nước miếng một cách khó khăn, nói mà lưỡi cứ xoắn lại.

Chu Nhân Kiệt cũng bắt đầu cuống lên, chuyện đã đến nước này rồi, ông ta chỉ có thể vội vàng đứng chắn trước mặt Trương Trần, quát khàn cả giọng: “Trương Trần, đủ rồi đấy, cậu có biết động vào cậu ta sẽ có hậu quả gì không?”

“Nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thôi mà, ghê gớm lắm hả?”, Trương Trần nói thản nhiên.

“Ghê gớm lắm hả?”, nếu không có hàng trăm người đang đứng lăm le ở bốn phía xung quanh, Chu Nhân Kiệt thật sự rất muốn quất chết Trương Trần.

Ông ta chỉ biết trơ mắt nhìn Nhiễm Minh Nhật tra tấn Chu Viên Viên mà chẳng dám ho he câu gì, vậy mà Trương Trần lại hỏi là có ghê gớm không?

“Cút sang một bên, hôm nay tôi nhất định phải động tới hắn!”, Trương Trần nói lạnh lùng. Mấy người đàn ông to khỏe lập tức bước tới đẩy Chu Nhân Kiệt sang một bên.

“Trương..”. “Bốp!"

Nhiễm Minh Nhật vừa mở miệng thì Trương Trần đã vung ra một cái tát. Nếu Chu Viên Viên không sao thì cũng thôi, nhưng đối với cái loại cặn bã như thế này, Trương Trần không hề có ý định khách khí.

“Nghe nói mày biết chơi lắm hả?”, Trương Trần nhe răng ra cười khiến Nhiễm Minh Nhật cảm thấy lạnh toát sống lưng.

“Mày, rốt cuộc mày muốn làm gì?”, Nhiễm Minh Nhật nói bằng giọng hơi run rẩy.

“Lấy một cái búa tạ dùng để phá dỡ tới đây!”, Trương Trần nói thản nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play