Rất nhanh đã đến buổi trưa, Trương Trần chữa xong cho người cuối cùng, lúc này Chu Viên Viên từ phía xa nhảy nhót lại phía anh. Có thể nhìn ra, hiện giờ tâm trạng của cô ta rất tốt.

“Anh nhìn xem có ngon không?”, lúc đi vào. phòng khám, Chu Viên Viên cười hì hì rồi đưa đồ ăn trưa đến trước mặt Trương Trần.

“Cô cứ nhìn tôi thế, tôi không ăn nổi đâu”, Trương Trần hài hước nói.

“Xời, như bà cô vậy, còn sợ người khác nhìn nữa. Được rồi được rồi, anh ăn đi, tôi đi ra phía sau kê cái quầy, ngày mai dược liệu về rồi”, Chu Viên Viên liếc mắt một cái, mở cửa đi ra phía sau, còn Trương Trần cầm bát cơm lên ăn.

“Đây là phòng khám của Chu Viên Viên sao?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên. Trương Trần nhìn lại thì chỉ thấy một người tầm hơn hai mươi tuổi bước vào. Hắn mặc bộ đồ màu trắng, trong tay còn cầm một chiếc quạt giấy. Lúc này là tiết trời xuối tháng mười nên nhìn cảnh này có vẻ hơi giả tạo.

Nhưng khí chất trên người này thì hút mắt hơn cả, khiến người ta có cảm giác đây không giống với con cháu của nhà bình thường.

“Đúng vậy”, Trương Trần thu ánh mắt lại, nói:

“Nếu cậu đến khám bệnh thì ngồi ở đây”.

“Tôi không đến khám bệnh mà đến ngắm người”, người đó chậm rãi nói: “Gọi Chu Viên Viên ra đây, nói là... Người đàn ông của cô ta đến rồi”.

“Người đàn ông?”, Trương Trần nheo hai mắt lại, nghĩ ra người này chắc là đối tượng kết hôn mà Chu Viên Viên nói.

Trương Trần quay người gọi một tiếng, rất nhanh Chu Viên Viên đã chạy ra. Người vẫn chưa đến nơi nhưng giọng nói của cô ta đã truyền đến rồi: “Có phải là không đủ ăn không, tôi đi mua thêm ít nữa cho anh nha”.

“Ôi, lại có bệnh nhân à? Anh ăn trước đi, để tôi khám cho”, Chu Viên Viên nhìn thấy người con trai mặc áo sơ mi trắng thì liền nói.

Người đó cười híp mắt lại nhìn Chu Viên Viên một lượt, dung mạo hơn người, thân hình cũng thuộc hàng cực phẩm, đúng hợp với gu của hắn.

“Tôi tên là Nhiễm Minh Nhật”, người con trai đó lên tiếng luôn, khiến Chu Viên Viên đang tươi cười lúc này cứng đờ mặt.

“Anh chính là Nhiễm Minh Nhật xuất thân thế gia Đông y ở Nam Sơn?”, Chu Viên Viên hỏi.

“Ha ha! Đúng rồi, tôi đích thân đến đón cô đấy, nể mặt cô quá đúng không, đi với tôi đi”, Nhiễm Minh Nhật nói với vẻ đầy kiêu ngạo.

“Đi đâu?”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói.

“Đi về Nam Sơn kết hôn với tôi”, Nhiễm Minh Nhật trực tiếp nói.

“Nếu như anh không có vợ thì lên phố tìm bừa một người chứ đừng đến làm phiền tôi. Tôi cũng đâu có nói là sẽ lấy anh, nếu anh muốn tìm thì đi tìm Chu Nhân Kiệt đi”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói, cô ta không thể ngờ Nhiễm Minh Nhật lại đến tận đây.

“Cô nghĩ rằng cô được lựa chọn sao? Có thể gả cho Nhiễm Minh Nhật tôi là phúc của cô đấy”, trong tay cứ phe phẩy cái quạt giấy, Nhiễm Minh Nhật nói với giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.

Hảẳn thật sự có khả năng đó, là truyền nhân của thế gia Đông y cổ, lại là người xuất sắc trong số đó nên Nhiễm Minh Nhật khi mới sinh ra đã đứng ở vạch đích mà nhiều người mong cũng không được.

Nếu như không phải bị ép kết hôn thì Chu Viên Viên còn có hứng thú muốn làm quen với Nhiễm Minh Nhật nữa nhưng giờ nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của hẳn, dường như coi cô ta như món đồ nên cô ta lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh anh, nếu như anh không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

“Khì khì, có cá tính đấy, tốt lắm, như vậy mới thú vị chứ”, Nhiễm Minh Nhật cười sau đó xoay người rời đi luôn.

“Y thuật nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, nếu bỏ qua tính chất phóng đại trong đó thì nhà họ cũng lưu truyền được ít nhất là năm trăm năm rồi, cũng được coi là một trong những con số hiếm hiện giờ. Ông nội của cô cũng có thủ đoạn thật, không ngờ lại tìm được ra nhà này”, Trương Trần cười, nói.

“Hừm! Tôi không quan tâm là nhà đó thế nào, chỉ biết là tôi không có hứng thú với hắn ta”, Chu Viên Viên nói.

“Nhưng tên đó sẽ không bỏ qua đâu, có lẽ cô sẽ có việc bận rồi đây”, Trương Trần cười ha ha nói.

“Dù sao cũng có anh giúp tôi, sợ gì chứ”, Chu Viên Viên chau mày, nói với dáng vẻ không quan tâm.

Buổi chiều, đột nhiên người đến khám bệnh ở phòng khám nhiều vô cùng. Trương Trần và Chu Viên Viên bận tối mày tối mặt nhưng Chu Viên Viên lại thấy vui mừng, vì mọi người đến đây khám bệnh, cho cô có cảm giác thành công.

Nhưng Trương Trần lại cảm thấy có gì đó không ổn, phần lớn những người đến là bị thương ngoài da, đều có một điểm chung là cần tiêu tốn dược liệu.

Nếu là vài người thì bình thường nhưng đây lại trùng hợp quá, số lượng quá nhiều, hình như bọn họ đã hẹn trước là cùng nhau đến vậy.

Thoắt cái đã đến buổi tối, người đến phòng khám mới giảm đi chút, Trương Trần nói cho Chu Viên Viên về suy đoán của mình.

“Ý anh nói là Nhiễm Minh Nhật đã sắp xếp chuyện này”, Chu Viên Viên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play