Bây giờ là thời đại pháp luật, cho dù gia đình Trương Quốc Hồng không mất mạng, nhưng kiểu gì cũng phải ngồi tù rũ xương.

Ông cụ Trương trầm mặc một lát, trong mắt lóe lên sự giãy dụa, không biết là vì Trương Quốc Hồng

hay là vì đề tài mà Phiền Đại Phương nhắc mãi bao năm qua, ông ta nói bình thản: “Năm đó đúng là nhờ có trợ giúp của bà.”.

“Nhưng nhà họ Trương chính là nhà họ Trương, chưa đến lượt đàn bà lên tiếng. E rằng bà còn biết rõ số tài sản của nhà họ Trương hơn cả tôi, bà thích cái gì thì cứ việc lấy, kể cả chia cho bà một nửa cũng được, coi như thanh toán hết những chuyện trước kia".

“Ông được lắm, ông định qua cầu rút ván, định ly hôn có đúng không?”

Bà cụ tức đến mức phát run, đám Trương Thông thấy vậy vội vàng bước tới đỡ.

“Trương Quốc Hồng, bố mẹ cãi nhau kịch liệt vì các người, các người muốn nhà họ Trương không được yên bình có phải không?”, Trương Lập nghiêm giọng chất vấn.

“Trương Quốc Hồng, gia đình các người cút về Hoài Bắc mau lên, bố không cần các người chúc thọ nữa, chỉ cần các người không làm liên lụy đến nhà họ Trương là chúng tôi cám ơn Phật tổ rồi!”

“Đúng thế, các người cút đi mau lên!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Trương đều nhìn bốn người Trương Quốc Hồng và Trương Trần bằng ánh mắt chán ghét, như thể đang nhìn sao chổi.

Đôi mắt Trương Quốc Hồng đỏ hoe, nước mắt giàn dụa, Phương Thủy Y cũng lau nước mắt liên tục, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.

Trương Trần nhíu chặt lông mày, anh không ngờ chuyện này lại xảy ra đột ngột như thế, mặc dù anh đã có phương án dự phòng từ trước rồi.

Ở một bên khác, ông cụ Trương và bà vợ của mình vẫn đang cãi nhau không ngừng nghỉ.

Rốt cuộc Trương Quốc Hồng cũng cắn răng gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được, được, bây giờ chúng con sẽ đi, bố mẹ đừng cãi nhau nữa, chúng con đi là được!"

Trương Quốc Hồng lau nước mắt rồi kéo con gái mình rời khỏi phòng khách.

Phương Thiên Bàng cũng thở dài một hơi, lẳng lặng đi theo sau.

Trương Thiên Lỗi cảm thấy căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Quốc Hồng. Nếu bốn người Trương Quốc Hồng cứ thế về Hoài Bắc, vậy thì Hàn Đông Vũ sẽ không thể chặn đánh Trương Trần được, đến Hoài Bắc rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ rơi vào thế bị động.

Đang lúc Trương Thiên Lỗi cảm thấy sốt ruột, muốn nghĩ cách để cầm chân mấy người Trương Trần, quản gia bỗng chạy từ ngoài vào.

“Gia chủ, gia chủ, người ở Hoài Bắc đến!”, quản gia vào trong rồi vội vàng thông báo.

“Hừ, bà già, chúng ta sẽ nói chuyện saul”, ông cụ Trương hừ lạnh một tiếng, nhìn quản gia hỏi: “Ai tới đây?”

“Rất nhiều người, ai cũng mang theo quà”.

“Ồ? Đi theo tôi ra đón tiếp”, ông cụ Trương vội vàng ra ngoài.

“Hoài Bắc? Sao lại có người ở Hoài Bắc tới? Bố lại còn đích thân ra đón tiếp”, Trương Thông tò mò hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================

“Không biết nữa, chúng ta gần như không dính dáng gì đến người Hoài Bắc”, Trương Lập liếc nhìn Trương Quốc Hồng, hiển nhiên nếu nói đến dính dáng thì chỉ có gia đình Trương Quốc Hồng thôi.

Nhưng chẳng ai nghĩ người đến từ Hoài Bắc có liên quan gì tới gia đình Trương Quốc Hồng, dù sao ai cũng biết gia đình Trương Quốc Hồng đã bị nhà họ Phương đuổi cổ rồi, bọn họ căn bản không có những mối quan hệ khác, nếu không thì đã chẳng rơi vào kết cục như bây giờ.

Chỉ có Trương Thiên Lỗi là khế mỉm cười, anh ta đã biết thân phận của Trương Trần, hiển nhiên đây chính là phương án dự phòng của Trương Trần.

Thế nhưng anh ta không những không cảm thấy thất vọng vì phương án dự phòng của Trương Trần, ngược lại còn rất hưng phấn.

Trương Trần chuẩn bị càng nhiều thì càng náo nhiệt.

Chỉ với lực lượng của một thành phố Hoài Bắc thì lấy cái gì để chống lại mười mấy gia tộc do nhà họ Hàn đứng đầu?

Tới càng nhiều thì chỉ bị tiêu diệt càng nhiều mà thôi!

Tất nhiên là Trương Trần không biết Trương Thiên Lỗi đã báo tin cho Hàn Đông Vũ, lúc này anh đang lẳng lặng ngồi một góc, đợi những người Hoài Bắc vào trong.

Bên ngoài, trước cửa nhà họ Trương đỗ mười mấy chiếc xế hộp cao cấp như Rolls Royce, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt bóng lưỡng, tên ông ta là Thành Quang, là người mà Triệu Chí Hào cử tới đánh trận đầu.

“Ha ha, ngày đại thọ của ông cụ Trương, chúng tôi cũng tới góp vui, ông cụ không chê chứ?”, Thành Quang cười to, dẫn mười mấy người bước lên trước, đằng sau là mười người ôm quà.

Ông cụ Trương cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao tự nhiên lại có người từ Hoài Bắc tới đây, người đang đứng trước mặt thì ông ta càng không biết là ai, nhưng từ những chiếc xe đằng sau bọn họ cho. đến cách ăn mặc và cả khí chất trên người họ đều chứng tỏ những người này không phải người thường.

Ông ta cũng cười một tiếng rồ vàng nói: “Nào có, đây là vinh hạnh của ông già này, mời vào, mời vào...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play