“Nhưng chính bố đã nói thế rồi, tờ giấy cũng được đặt ngay trước mặt, chắc không sai được đâu!”

“Ha ha, xem ra vừa rồi bố muốn giữ thể diện cho ông Hai, nhưng ông ấy lại không biết điều đó...”.

Ông cụ Trương vừa dứt lời là những tiếng bàn tán vang lên liên tục.

Trương Lập và Trương Thiên Lỗi đều sửng sốt, Trương Thiên Lỗi không thể động đậy được, Trương Lập bước tới cầm tờ giấy đọc qua một lượt, sắc mặt lập tức tái mét.

“Bố, là giả thật ạ?”, Trương Thiên Lỗi cũng hỏi bằng giọng không thể tin được. Anh ta đã bỏ mấy triệu ra mua, lại còn bảo chuyên gia giám định, nếu không thì anh ta cũng không dám mang tới đây.

“Đúng thế!”, Trương Lập cười khổ gật đầu, ông ta an ủi: “Tiểu Lỗi, không sao, dù sao con cũng còn trẻ, nhầm lẫn một lần cũng là điều bình thường, chắc chản tên giám định đã ăn chia với cửa hàng nên mới nói bình của con là thật!”

Tất cả mọi người nhanh chóng đọc tờ giấy một lượt, ngoài Trương Lập ra thì trên mặt những người khác của nhà họ Trương đều hiện lên nụ cười.

Bọn họ không có ý kiến gì về việc hai bố con Trương Lập và Trương Thiên Lỗi được thiên vị, nhưng có đôi khi nếu không biết chừng mực và lên mặt quá đà thì vẫn phải dằn mặt một chút. đam mỹ hài

Vợ chồng Trương Quốc Hồng cũng ngớ người ra, con rể của bọn họ có thể mua được món đồ cổ trị giá mấy triệu, từ bao giờ mà Trương Trần lại có cái bản lĩnh ấy?

“Không, không thể thế được, con đã bỏ ra những bốn triệu cơ mài”, ở cửa, Trương Thiên Lỗi lắc đầu không chịu tin. Anh ta tới Hoài Bắc có ba mục đích, một là bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Mạt Lâm, hai là lấy lại chiếc trâm phượng, còn chuyện thứ ba chính là mua chiếc bình Lựu Ảnh này.

Thế chẳng phải là ngoài việc bị đánh gấy tay chân ra thì anh ta chẳng được gì trong chuyến đi này sao? Hơn nữa người đánh gấy chân tay anh ta cũng là người đã phá hỏng cả ba chuyện mà anh ta định làm!

Trương Thiên Lỗi gần như phát điên, anh ta nói lớn tiếng: “Trương Trần, nhất định là mày bày trò....

“Tiểu Lỗi!", Trương Lập hô lên, trong lòng cũng hận gia đình Trương Trần đến tận cốt tủy.

“Ha ha, được rồi được rồi, bữa tiệc của bố vẫn đang diễn ra, chỉ nhầm lẫn một lần mà thôi, không có gì to tát cả. Không nói chuyện đó nữa, nào, ăn cơm thôi!", Trương Thông cười lớn tiếng, vội vàng đứng ra hòa giải.

Đánh một gậy rồi thì tất nhiên cũng phải cho một quả táo ngọt.

Ông cụ Trương cũng gật đầu, cứ tiếp tục thế này thì không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cách tốt nhất chính là bỏ qua không nói chuyện này nữa.

“Nào, Quốc Hồng, Thiên Bàng, cả con gái con rể của hai đứa nữa, tới bên cạnh bố nào!”, ông cụ Trương cười một tiếng.

Trương Trần lập tức trở nên ngoan ngoãn, anh và Phương Thủy Y thay phiên nhau rót rượu cho ông cụ Trương, nhưng mỗi khi Trương Trần tới rót rượu, ông cụ lại hừ hừ một tiếng để biểu đạt sự bất mãn của mình, Trương Trần thì chỉ cười mà thôi.

Mặc dù ông cụ hơi thiên vị Trương Lập, nhưng Trương Trần có thể hiểu được, đến phần sau tuy rằng bị ép đến mức ấy, nhưng ông ta là chủ của một gia đình, vẫn có tiếng nói để che giấu chuyện này.

Thế nhưng ông cụ Trương lại không làm thế, khiến Trương Trần sinh ra thiện cảm, ít nhất thì ông cụ Trương rất tỉnh táo, không hề hồ đồ chút nào.

“Quốc Hồng này!”, ông cụ Trương nhìn Trương Quốc Hồng, thở dài nói: “Dù sao Trương Trần cũng là con rể của con, vừa rồi cậu ấy lên tiếng cũng đều là vì các con cả, nhưng con lại là người đầu tiên phản đối cậu ấy”.

“Có đôi khi quá thực dụng cũng không tốt, bên trên lợi ích vẫn còn tình cảm, đây cũng là lý do bố không thích con”.

“Thôi thôi, nói đến đây thôi, sau này đều là con đường của các con cả, bố cũng già rồi”.

“Bố!”, Trương Quốc Hồng nhìn ông cụ Trương với đôi mắt đỏ hoe.

“Được rồi! Nam đinh nhà họ Trương ta cùng bưng chén rượu lên uống với nhau nào!”

Ông cụ Trương đã lên tiếng thì sẽ chẳng có ai nói chen vào, tất cả cùng bưng chén rượu lên, nói một câu chúc mừng rồi định uống cạn chén!

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua và chói tai vọng tới.

“Uống, uống cái khỉ gì, tai nạn sắp giáng xuống đầu rồi mà còn có tâm trạng uống rượu?”

“Mẹ?” “Mẹ..”.

Đám người nhà họ Trương nhìn sang rồi lần lượt mở miệng gọi, người vừa tới đây là vợ của ông cụ Trương.

“Lão già họ Trương, ông được đấy, nếu Tiểu Lỗi không nói với tôi thì tôi vẫn chưa biết gia đình cái đứa con bất hiếu này lại gây ra tai họa lớn như thế, còn ông thì như không có chuyện gì xảy ra!”

Bà cụ bước tới giật lấy chén rượu của Trương Quốc Hồng, sau đó quăng xuống mặt đất.

“Trương Quốc Hồng, có phải con rể cô lừa tiền của mấy chục cậu ấm ở trường đua ngựa, hơn nữa số tiền còn lên đến hơn một tỷ không?”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con đâu có biết!”, trên mặt Trương Quốc Hồng chỉ toàn sự nghi hoặc và hoảng sợ, những người khác cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Con rể của Trương Quốc Hồng lừa hơn một tỷ của mười mấy cậu ấm như Hàn Đông Vũ? Sao có thể như thế được, thằng nhóc này lấy đâu ra cái bản lĩnh ấy?

“Đừng gọi tôi là mẹ!”, bà cụ trực tiếp giáng cho Trương Quốc Hồng một cái bạt tai, nói bằng giọng sắc bén: “Cô chỉ biết gây rắc rối cho nhà họ Trương, lại còn có tật ăn cắp, đúng là mẹ nào con nấy, vợ chồng con gái cô còn chơi lớn hơn!”

“Ha ha, xem ra các người vẫn chưa biết gì!", bà cụ nói lạnh lùng: “Trương Hạo, kể lại đầu đuôi câu chuyện, để mọi người và lão già này biết rốt cuộc chuyện này là sao!”

“Vâng, thưa bàiI”, Trương Hạo gật đầu rồi kể vắn tắt mọi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play