“Mẹ kiếp, mày dừng lại ngay cho tao, dừng lại, không tao cho mày chết bây giờ..., tay đua thứ 3 vội ghìm chặt dây cương, định giơ dao ra đâm. Nhưng con ngựa đã kích thích quá mức nên trong lúc sức mạnh vượt trội đó mà tay đua không bị hất văng ra đã hiếm có lắm rồi. Hắn ta đâu còn cơ hội lấy dao ra nữa.
Còn ở bên kia, ngựa mà Hàn Đông Vũ chọn cũng rống lên một tiếng nhưng khác với tiếng kêu thê thảm của con ngựa số 3 kia, nó dường như kêu lên khá thích thú.
Những tiếng kêu vang lên liên tiếp, con ngựa của Hàn Đông Vũ không biết làm sao mà bắt đầu bị tiêu chảy. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều đơ người ra.
“Cậu chủ Hàn, chuyện gì thế này?”, đám cậu chủ Minh nhìn Hàn Đông Vũ với ánh mắt khó hiểu. Bọn họ chơi đua ngựa mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như này.
“Cậu chủ Hàn, phải chăng ngựa ăn đồ gì linh tinh rồi?”, cậu chủ Nam cũng lại hỏi.
“Mẹ kiếp, làm sao mà tôi biết được”, Hàn Đông Vũ thấp giọng măng một tiếng, lúc này gã cũng vô cùng mơ hồ. Nói cách khác là gã không may mắn chọn phải con ngựa ăn đồ linh tinh rồi nhưng...
Ngựa của gã chỉ cần ăn linh tỉnh vào là không chạy được nữa. Còn ngựa của Trương Trần thì kể cả trên cổ bị đâm một dao vẫn có thể chạy điên cuồng. Tình huống quỷ dị này khiến gã nghĩ mãi không ra.
Phương Thủy Y cười đến nỗi hai mắt như vầng trăng khuyết. Cô cũng không biết là chuyện gì nhưng cô có thể nhìn ra, hình như cô và Trương Trần sắp thẳng rồi.
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, con ngựa số 3 bị đâm một dao trên cổ nhưng lại húc đứt sợi dây đỏ trước mặt. Và kết quả đã xuất hiện rồi.
“Ha ha! Cậu chủ Hàn, vậy thì tôi không khách khí nữa nha”, Trương Trần khẽ cười một cái rồi nhét hết thẻ ngân hàng và vật thế chấp vào trong túi, thậm chí anh còn cởi áo ngoài ra để gói đồ lại.
Giờ đây Hàn Đông Vũ hai mắt đỏ hoe, nắm chặt nắm đấm. Đột nhiên gã phát hiện ra mình dường như đã coi thường Trương Trần rồi. Tên này đúng là có chút khác người.
“Tên khốn này, lần này thì trong tay có ba trăm triệu rồi nhỉ?”, Hàn Đông Vũ chỉ cảm thấy tim mình như rỉ máu. Ba trăm triệu tệ này chỉ sợ là thành quả nửa năm của nhà họ Hàn thôi.
Trương Trần và Phương Thủy Y cầm cả chìa khóa xe ô tô và thẻ ngân hàng, sau đó cười nói: “Lần này cậu chủ Hàn đã nhường rồi, vậy chúng tôi đi trước nha”.
“Ha ha, không... Không có gì”, Hàn Đông Vũ lần đầu cảm nhận được thế nào gọi là lòng buồn nhưng vẫn phải gượng cười.
Gã cười nói: “Anh Trương! Anh như vậy là không được đâu, đã nói là phải chơi ba trận mà, vẫn còn thiếu một trận nữa. Chơi tiếp đi”.
“Chúng tôi không chơi nữa”, Phương Thủy Y nói.
Lần này cậu chủ Minh và cậu chủ Nam cũng kéo tay Hàn Đông Vũ, nói lần này không thể chơi nữa, bọn họ không còn tiền nữa rồi.
“Chơi chứ, nhất định phải chơi, nếu không thì không nể mặt tôi rồi..”, Hàn Đông Vũ quát lớn một tiếng, sau đó nhìn đám người cậu chủ Minh kia, cắn răng nói: “Góp tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ lột da các người”.
“Chuyện này...”, những người này có chút khó xử. Nếu góp tiền tiếp thì cũng được nhưng chỉ còn cách là thế chấp một vài công ty và mượn tiền bạn thôi. Đây đều là đi vay nên đều phải trả.
“Các người yên tâm, Hàn Đông Vũ tôi là loại người như nào các người còn không rõ sao? Hơn nữa, các người cứ vậy nhìn thăng ranh kia kênh kiệu cầm tiền chúng ta rời đi sao?”
Mấy cậu chủ kia đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó cần răng nói: “Được, nếu cậu chủ Hàn đã nói thế thì các anh em cũng sẽ giúp sức, cậu xem rồi tính toán đi”, mấy người thương lượng một chút rồi bắt đầu gọi điện, lấy hợp đồng chuyển nhượng của một số công ty rồi đi vay bên ngoài.
Trương Trần nhìn mà cũng trố mắt lên, anh cũng không muốn thế, anh không thích tiền nhưng bọn họ cứ cố tình nhét vào tay anh thì biết làm sao.
Một lúc sau, đám người Hàn Đông Vũ cũng gom được một số tiền lớn rồi ném trước mặt Trương Trần.
“Khì khì, cậu chủ Hàn, nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ nể mặt anh, vậy thì chơi nốt lần nữa”.
Cùng với tiếng súng vang lên, một trận cá cược nữa lại bắt đầu.
“Ha ha, cậu chủ Hàn, đã nhường rồi “Ha ha, nhường tôi rồi.... “Ha ha, còn chơi nữa không?”
Giờ đây, ở khu vực nghỉ ngơi đều im lặng như tờ, chỉ có tiếng Trương Trần vang lên, còn những người khác đều đờ người ra. Hàn Đông Vũ gần như phát điên, năm lần, tổng cộng năm lần, lần nào gã cũng thua.
Gã nhìn hợp đồng và những giấy tờ nhà đất ở trước mặt Trương Trần, lần này Trương Trần đúng là trở thành tỷ phú rồi.
Phương Thủy Y cũng ngây người ra. Số tiền này cô đâu dám cầm, cô có lúc nào nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Tiền có được dễ dàng như này, có ai còn muốn đi làm nữa, không có tiền thì chơi vài ván là được.
Nhìn Trương Trần thản nhiên nhét những hợp. đồng này vào túi như nhét đống giấy vụn, Hàn Đông Vũ không kìm nổi mà trực tiếp gọi đến hơn chục vệ sĩ bao vây Trương Trần lại.
“Anh Trương, anh thẳng hơi quỷ quái, không giải thích chút sao?”
“Quỷ quái?”, Trương Trần nói kiểu khinh bỉ: “Đây là sân chơi của anh, ngựa cũng là của anh, người cũng là của anh, anh muốn tôi giải thích gì?”
Hàn Đông Vũ nhất thời không nói nên lời. Lời của Trương Trần có chút bốc đồng nhưng gã thật sự không hiểu được, tất cả thủ đoạn đã dùng rồi, nhưng sao lại thua liên tục vậy?
Nếu không phải là sau khi lập quốc không xuất hiện những câu chuyện kỳ bí về ma quỷ nữa thì khéo gã đã tin Trương Trần là con nghiệt súc nào biến thành.
“Cậu chủ Hàn đừng đùa quá nha”, Trương Trần cười một tiếng rồi cầm chìa khóa xe Ferrari rồi kéo tay Phương Thủy Y vào trong xe, giậm ga một cái là không thấy bóng dáng nữa.
“Trương Hạo, phải làm sao bây giờ?”, Trương Yến cũng ngây người, nói.