Ngô Tỉnh Tỉnh còn muốn nói gì nữa thì người ở đầu bên kia đã tắt máy.

Tin tức này như sét đánh ngang tai, khiến Ngô Tinh Tinh lập tức rơi xuống địa ngục, lúc này ông ta cảm thấy không biết phải làm sao.

Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, ông ta gào thét với Trương Trần: “Mày, rốt cuộc mày là ai?”

Vừa rồi Trương Trần nói làm ông ta phá sản, bây giờ ông ta đã phá sản thật rồi. Trong cả cái đất Hoài Bắc này, ai có năng lực như thế?

Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà thôi, ngay cả mấy nhân vật tai to mặt lớn của nhà họ Triệu cũng không thể nhanh như thế được.

Trừ khi có mấy ông trùm cùng đối phó với ông ta.

“Tôi là Trương Trần chứ ai”, Trương Trần cười ha ha.

Lúc này, một chiếc Rolls Royce chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, Tôn Khuê Sơn bước xuống xe, đi tới trước mặt Ngô Tinh Tỉnh, lấy một văn bản ra: “Ký đi, ký là ông sẽ có tiền trả nợ”

“Ông... Ông... Tổng Giám đốc Tôn, vì sao?”, Ngô Tỉnh Tinh kích động nói.

Trương Trần cũng nhìn về phía Tôn Khuê Sơn với vẻ mặt kỳ lạ: “Tôi gọi cho Triệu Chí Hào cơ mà, sao người tới đây lại là ông? Triệu Chí Hào vô dụng rồi hả?”

“Ha ha, cậu Trương, bọn tôi ai đến cũng thế cả mà”, Tôn Khuê Sơn vội vàng cười làm lành, trong lòng thì lại vô cùng đắng chát.

Ông ta đường đường là một ông trùm, vậy mà lại phải cười làm lành với người ta, không mời mà vác mặt tới chống lưng, còn bị hỏi tới đây làm gì, khiến ông ta cảm thấy mình rất dư thừa.

Ông ta có muốn đến đâu, nhưng ông ta cũng muốn có một chân ở tập đoàn Mạt Lâm, kiếm ít tiền dưỡng lão, thế nhưng Trương Trần không đồng ý, cho dù ông ta thuyết phục được Triệu Chí Hào thì cũng chẳng tác dụng gì.

“Được rồi, xử lý trước đi!", Trương Trần xua tay nói.

“Haizz", Tôn Khuê Sơn đáp lời, trút hết mọi bực bội lên người Ngô Tỉnh Tinh: “Nhìn, nhìn cái khỉ gì, ông có ký không?”

“Tôi... Tôi..", Ngô Tinh Tinh mếu máo đòi khóc, nhưng ông ta không dám nói không ký. Chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết trong mấy ông trùm thì nhà họ Tôn là khó dây nhất, bọn họ nằm giữ đường dây xã hội đen, ông ta đâu dám nói không.

Sau khi ký tên mình vào, Ngô Tỉnh Tỉnh biết là ông ta đã chẳng còn gì cả, e là va li tiền đền cho ông ta đang nằm trên mặt đất ông ta cũng không thể cầm đi được.

“Bây giờ bọn tôi đi được rồi chứ?”, Trương Trần cười nói.

“Mời cậu”, sao Ngô Tinh Tinh dám nói bừa nữa.

“Tiểu Thiến, đi đi, sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh rể, anh sẽ chống lưng cho em”,

Trương Trần vừa cười vừa nói, Phương Thiến cũng gật đầu như giã tỏi, nhìn Trương Trần với vẻ mặt tôn sùng.

Ai nói anh rể này của cô là phế vật, trong mắt cô thì rõ ràng là ngầu chết đi được.

“Cậu Trương, cậu xem, bây giờ cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi!", Tôn Khuê Sơn nói.

“Không cần, có một số chuyện ông cứ bàn bạc với Triệu Chí Hào là được, xong việc rồi thì đi đi”.

Tôn Khuê Sơn vui mừng tột độ, nói thế có nghĩa là không còn bài trừ ông ta nữa, nhà họ Tôn bọn họ cũng có thể lên thuyền của Trương Trần.

Tôn Khuê Sơn cảm thấy chuyện này tốn rất nhiều công sức, nhưng may mà hiện tại sắp thành công rồi, thế là ông ta không nói nhiều nữa, lái chiếc! Royce rời khỏi nơi đó.

Đằng sau, Phương Hải Cương và Phương Như ¡ trợn mắt há hốc mồm, từ khi nào mà ông trùm của nhà họ Tôn phải cười làm lành với Trương Trần, đây chẳng phải là vớ vẩn sao? Đây là Trương Trần thật sao?

“Trương Trần, rốt cuộc anh là ai? Anh chỉ là một tên phế vật, vì sao lại sai bảo được Tôn Khuê Sơn?”, rốt cuộc Phương Như cũng không nhịn được nữa, cô ta hét thật to.

“Loại ngu xuẩn nông cạn!”, Trương Trần hừ lạnh một tiếng, Phương Như đúng là loại ngu xuẩn không có não, không nhìn thấy vừa rồi Phương Hải Cương cũng không hỏi sao.

Rốt cuộc Phương Hải Cương cũng mở miệng, hẳn ta lẩm bẩm một mình: “Nếu phế vật mà còn sai sử được nhà họ Tôn, vậy thì heo mẹ cũng biết leo cây...

Trên đường về nhà, tâm trạng của Trương Trần khá tốt, trong cả Hoài Bắc cũng chẳng có mấy người mà anh thực lòng muốn trợ giúp, chỉ có vài người mà thôi.

Phương Thủy Y là một, Phương Thiến không có thành kiến với anh là hai, mẹ vợ của anh chỉ được coi như một nửa, hơn nữa một nửa này còn là nể mặt Phương Thủy Y.

Về đến nhà thì đã không còn sớm nữa, Trương Trần mặc tạp dề rồi bắt đầu vội vàng làm cơm tối, chẳng mấy chốc anh đã làm ra bốn món ăn.

Sau khi bưng cơm lên bàn, người đàn ông đảm đang này gọi to về phía phòng ngủ: “Vợ ơi, ra ăn cơm...

“Tôi, tôi không ăn, một mình anh ăn đi”, giọng nói của Phương Thủy Y vọng tới từ bên trên, Trương Trần lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

Mặc dù Phương Thủy Y đã cố gắng che giấu, nhưng anh vẫn phát hiện ra cô đang nức nở, e là cô nàng này lại chịu ấm ức rồi.

“Em không ra thì anh đành phải vào phòng mời em vậy”, Trương Trần vừa nói vừa mở cửa phòng ra. Phương Thủy Y đang nằm sấp trên giường, người cô hơi rung rung, không cần đoán cũng biết là bởi vì đang khóc nấc.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Nói với anh đi”, Trương Trần ngồi trên giường và nói bằng giọng dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play