“Hai năm trước, chắc các vị từng nghe về vụ án giết người của mê thành, em trai bỏ thêm ba gam thuốc phiện vào thuốc để mưu sát anh trai. Bởi vậy, thứ này không thể chứng minh nguồn gốc thuốc của tập đoàn Mạt Lâm là đơn thuốc của nhà họ Phương”.

“Ha ha, anh... anh bạn Cao, cậu nói không sai, đây chỉ là một phần chứng cứ của bên chúng tôi. Hơn nữa, người biết y lý đều rõ là vài vị thuốc được thay bằng dược liệu khác cũng có thể tạo nên hiệu quả tương tự. Vì thế, lời giải thích của bị đơn không có sức thuyết phục!”, Phương Đại Vĩ cười nói.

Thẩm phán suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Không sai, nhưng vì các vị là bên bị đơn nên mời đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục!”

“Được!", Phương Đại Vĩ gật đầu, hẳn ta nhận một cái hộp từ tay bà cụ Phương: “Đơn thuốc của nhà họ Phương được đặt trong hộp này, đã được giám định, tại sao phía trên hộp có vân tay của Trương Trần?”

“Đây là báo cáo giám định của chúng tôi!", Phương Đại Vĩ lại đưa cái hộp và tờ kết quả giám định cho thẩm phán.

“Điều này cũng không thể chứng tỏ cái gì, đây chỉ là một cái hộp bình thường, nghĩa là Trương Trần từng sờ vào thì sẽ có vân tay, các vị nói đơn thuốc đặt ở đâu?”

“Theo lời mấy người, vậy tôi bị mất một trăm triệu, nó được đặt trong biệt thự nhà tôi, phía trên có vân tay của các người đó”.

Phương Thủy Y lớn tiếng phản bác, Trương Quốc Hồng lập tức kéo cô lại, họ chỉ muốn Trương Trần nhận tội, con bé chết tiệt này còn giúp cậu ta bào chữa nữa.

“Yên lặng, chưa tới lượt bị đơn lên tiếng!”, thẩm phán nghiêm khắc quát, sau đó ông ta lại thông báo. kết quả. Kết quả giám định không có vấn đề gì, phía trên đúng là có dính vân tay của Trương Trần.

“Nhưng!”, thẩm phán lại tiếp tục: “Những chứng cứ này vẫn không đủ để nhận định là tập đoàn Mạt Lâm ăn trộm đơn thuốc của nhà họ Phương!”

“Tất nhiên!", Phương Đại Vĩ gật đầu: “Một chút chứng cứ không thể nói lên điều gì, nhưng khi chứng cứ nhiều hơn, sau đó chính là sự thật!”

“Mời mọi người xem!”, Phương Đại Vĩ lấy ra một bản báo cáo, lớn tiếng nói: “Đây là bản báo cáo biến động nhân sự và tài chính của tập đoàn Mạt Lâm!”

“Đương nhiên, mấy thứ này cũng không thể nói gì!", Phương Đại Vĩ vẫn cười.

Mọi người có chút không vui, chính ông biết là không thể thì lấy ra làm gì, nhưng dù gì đối phương cũng là luật sư nổi tiếng, bọn họ không dám nói gì.

“Kế tiếp mới là thứ quan trọng!", Phương Đại Vĩ cười, nói tiếp: “Phàm là nghiên cứu thuốc thì cần một số vốn khổng lồ và quỹ thời gian cực dài, huống chi là lần này còn là thuốc chữa bệnh tim, mà căn cứ vào bản báo cáo này của tập đoàn Mạt Lâm, nguồn vốn vẫn không hề thay đổi, ít biến động. Vả lại, họ cũng không hề mua sắm thiết bị hoặc thuê, tuyển nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp!”

“Vậy tôi tin hỏi ông Trương Trần và ông Triệu Chí Hào, một loại thuốc quan trọng như vậy được sản xuất ra, một là các vị không tốn tiền nghiên cứu, hai là không mất thời gian nhiều, vậy tôi xin hỏi hai vị là có phải Phật Tổ thấy nhân gian quá khổ nên mới báo mộng cho các vị biết không?”

“Ha ha ha..., tiếng Phương Đại Vĩ vừa dứt, một tràng cười lớn vang lên.

“Năm mơ ở đâu thế, tôi cũng muốn ngài ấy báo mộng cho tôi..."

“Đúng là quá buồn cười...” Mọi người cười nghiêng ngả, ngay cả thẩm

phán cũng cảm thấy có chút buồn cười. Lời Phương Đại Vĩ nói đều là thường thức, mà danh sách hẳn ta đưa ra cũng đủ để chứng minh tình hình thay đổi nhân sự và tài chính của tập đoàn Mạt Lâm không có biến động lớn, như thế thì chứng tỏ không có nghiên cứu, thế thứ thuốc này từ đâu ra?

Phương Đại Vĩ đợi mọi người cười xong thì nói: “Ngài thẩm phán, một chút chứng cứ không thể chứng minh cái gì nhưng hôm nay, nếu họ muốn xóa bỏ sự hiềm nghi, họ phải nói ra nguồn gốc của thuốc!”

“Thân chủ của tôi vừa muốn tiến hành việc chế ra thành phẩm, bên kia cũng đã công bố, hơn nữa còn chưa trải qua quá trình nghiên cứu, điều này không phải quá trùng hợp sao, mà thành phần bên trong lại quá giống nhau, tôi nghĩ điều này cũng đủ để chứng minh điều gì rồi ạ!”

Thẩm phán gật đầu, nếu Trương Trần không có chứng cứ giàu sức thuyết phục để phản biện, họ sắp thua kiện rồi.

“Bên bị đơn có muốn nói gì không?”, thẩm phán hỏi.

“Bọn họ là trộm, là ăn cắp, kết quả rõ ràng như: vậy rồi thì họ còn gì để nói nữa!", Phương Như và Phương Hải Cương đắc ý cười.

Bồi thẩm đoàn phía sau đều nhìn đám người Trương Trần bằng ánh mắt ghét bỏ, thủ đoạn này quá bỉ ổi, mà tình hình hiện tại còn làm người được lợi nhất là Mã Tam Phong cũng lộ ra nụ cười hả hê.

Vụ kiện này thắng chắc rồi.

Cao Hưng Tùng đã biết chân tướng sự việc, nghe thấy thẩm phán hỏi thì thản nhiên phản bác: “Xin hỏi ai là người nói cho các vị nghiên cứu phải trải qua thời gian dài và cần nguồn kinh phí khổng lồ?”

“Xin hỏi thêm, chẳng lẽ trên đời chỉ có nhà họ Phương có đơn thuốc, người khác không thể có đơn thuốc riêng sao? Chúng tôi điều chế theo đơn thuốc của mình thì tại sao phải tốn nhiều thời gian và tài chính?”

“Hôm nay tôi lại nhớ tới một điểm là xin hỏi tên thành phần hai đơn thuốc gần giống nhau nhưng lượng dùng lại không kê khai, điều này cần chính mình thử nghiệm, sao chứng minh được là thân chủ tôi trộm của đối phương? Lượng dùng bao nhiêu, hiệu quả thế nào là tốt nhất, hãy so sánh báo cáo của các vị với báo cáo bên chúng tôi một chút!”

Cao Hưng Tùng hỏi vài vấn đề là lập tức chặn họng được Phương Đại Vĩ. Điều này không sai nhưng điều kiện tiên quyết là các người phải có đơn thuốc trước đã.

Còn trọng điểm của Phương Đại Vĩ lại là dưới tình huống giả thiết là đơn thuốc này bị trộm nhưng hiện tại, ý của Cao Hưng Tùng lại là đơn thuốc này là của họ, không hề liên quan tới đối phương sao?

“Chuyện này...", Phương Đại Vĩ cũng nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.

Nhưng rất nhanh, hắn ta lại lạnh lùng nói: “Nếu các người đã nói mình có đơn thuốc, vậy mời lấy ra so, nếu giống nhau thì các vị giải thích thế nào?”

“Đúng vậy, các người nói được thì lấy ra đi!", nhà họ Phương thấy tình hình không ổn thì hét lớn, chỉ có bà cụ Phương thay đổi sắc mặt mà không ai nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play