Sau một đêm thật dài, Ái Nhược Lam tỉnh dậy nhìn mọi thứ xung quanh vẫn như vậy chỉ khác là không thấy Dương Lục đâu, trong lòng không tránh khỏi sự hụt hẫng. Đang rầu rĩ thì Dương Lục bước vào. Nhìn khuôn mặt của Ái Nhược Lam, chàng liền lên tiếng hỏi:
- Nhược Lam, nàng sao vậy? Trong người không khoẻ sao?
- Ta không sao! Chàng cầm cái gì vào vậy?
Lúc này Dương Lục mới nhớ tới khay đồ ăn mà mình đang cầm trên tay, đáp:
- Ta sợ hôm nay nàng không có sức nên có bảo người nấu chút cháo và canh gà, nàng ăn cho đỡ mệt.
Nhận lấy bát cháo từ tay Dương Lục, tâm trạng Ái Nhược Lam trở nên tốt hơn nhiều. Nhưng hình như có gì đó không đúng lắm. Nàng còn chưa mặc y phục mà. Nhìn xuống bên dưới thân đang chần chụi, chỉ có chiếc chăn che phần dưới chân, nàng hoảng hốt hét lớn:
- A a a a!
Vừa hét, Ái Nhược Lam vừa để bát cháo lên khay của Dương Lục, tay vội kéo chăn chùm cả lên đầu. Cảnh tượng này cũng thật xấu hổ quá mà. Dương Lục trong thoáng chốc cũng bị Ái Nhược Lam làm cho lúng túng. Nhưng suy đi tính lại thì vẫn có gì đó không đúng.
- Nhược Lam, không phải là ta với nàng đã thành thân rồi sao? Chuyện gì cần làm cũng đã làm, cái gì cần thấy cũng đã thấy. Nàng che giấu, ngại ngùng làm gì chứ?
Ái Nhược Lam vẫn cố chấp đáp:
- Điều đó giống nhau sao? Chàng mau đưa y phục cho ta.
Dương Lục tỏ vẻ bất lực nhặt tạm bộ y phục ở dưới đất nên đưa cho nàng và cũng không quên quay mặt đi chỗ khác để Ái Nhược Lam tự nhiên mặc y phục.
Sau khi y phục chỉnh tề, Ái Nhược Lam mới bắt đầu ăn cháo. Vị ngon của cháo khiến nàng không ngừng tấm tắc khen ngợi. Bất chợt nàng liền nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi Dương Lục:
- À đúng rồi, người tên Dương Hạ Sang là ai vậy?
- Đó là thúc thúc của ta. Từ khi phụ thân ta mắt, thúc thúc chính là người ở bên dạy võ, chỉ bảo cho ta rất nhiều thứ.
Nhìn vào đôi mắt Dương Lục, Ái Nhược Lam cảm thấy rằng có vẻ mối quan hệ của hai người này cũng khá thân thiết. Nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao kiếp trước nàng lại không biết đến Dương Hạ Sang chứ? Nếu không vì những người có mặt ngày hôm qua nói đến việc Dương Hạ Sang có nàng dâu mới như một món bảo vật thì Ái Nhược Lam thật sự không biết ông ta là ai.
Khi Ái Nhược Lam và Dương Lục đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình thì Lộ Cảnh Vũ từ đâu hớt ha hớt hải chạy tới bẩm báo:
- Vương gia, Lương tiểu thư đến.
- Được rồi, cho muội ấy vào đi.
Nhận được lệnh, Lộ Cảnh Vũ liền đưa Lương Ly vào trong. Vừa nhìn thấy Dương Lục, nàng ta đã tỏ ra vẻ uỷ khuất, nước mắt không biết từ đâu mà tuôn ra:
- Lục ca ca, không phải huynh nói cả đời này sẽ chăm sóc cho muội sao?
- Ta đâu có thất hứa với muội đâu.
- Huynh không thất hứa vậy mà huynh lại kết hôn cùng Ái Nhược Lam sao?
Dương Lục nghe những lời nói này của Lương Ly bỗng cảm thấy tức giận:
- Lương Ly, ở đây muội phải biết lớn biết nhỏ. Nhược Lam đã thành thân với ta, giờ nàng ấy chính là tẩu tẩu của muội. Muội không được ăn nói như vậy.
Những lời chỉ trích của Dương Lục khiến cho Lương Ly cảm thấy khó chịu. Nàng ta liếc mắt nhìn Ái Nhược Lam vẫn đang thản nhiên ngồi ăn mà nói:
- Huynh vì ả ta mà nổi nóng với muội? Ả ta đã cho huynh ăn bùa mê thuốc lú gì mà huynh lại nghe lời ả ta đến vậy chứ?
"Bốp" một cái tát giáng thẳng xuống bên má trắng nõn của Lương Ly. Người ra tay không ai khác chính là Dương Lục. Vừa nãy tới giờ chàng đã nhẫn nhịn đủ rồi giờ không thể nhịn để cho Lương Ly tác quai tác quái thêm được nữa.
- Chàng làm gì vậy? Sao lại ra tay với muội ấy chứ?
Dương Lục coi như không có chuyện gì đáp:
- Muội ấy được chiều hư quá rồi. Với lại ta không dùng sức, đó chỉ xem như là lời cảnh cáo nếu còn động chạm đến phu nhân của ta thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Lương Ly giờ đây thật sự căm phẫn. Nàng ta đưa tay lên bên má bị đánh, khẽ nở nụ cười nhạt:
- Dương Lục, chuyện của lúc trước dường như huynh đã quên rồi phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT