Trên đoạn đường ngập tràn sắc hoa, một đoàn người gồm Hiền Thi quý phi và các nô tài đang rảo bước đến cung nhỏ phía bắc của Linh Chi tiệp dư. Còn không đợi người vào báo cáo, Hiền Thi quý phi vô cùng tự nhiên xông thẳng vào tẩm điện với nụ cười ngọt ngào nhưng cũng không kém phần mưu mô.
“Tham kiến Hiền Thi quý phi.” Mọi người trong phòng đồng loạt cúi người đảnh lễ dù biết rõ người này đến không có ý gì tốt.
“Em gái! Em mới vào cung chắc chưa quen đồ ăn ở đây. Hôm nay chị mang món từ nơi quê nhà đến để em đỡ nhớ nhung.” Hiền Thi quý phi bày tỏ, sau đó sai người đem lên một chén súp nóng với đầy đủ sơn hào hải vị trông vô cùng bắt mắt. Nhưng hậu cung chỉ tràn ngập máu tanh nào có tình chị em thân thân thiết thiết đến thế.
“Em cảm ơn chị nhưng em vừa dùng bữa nên hiện tại chỉ đành mạn phép từ chối chén súp này.” Linh Chi tiệp dư thà bỏ nhầm còn hơn tự vác nguy hiểm vào người, nên thẳng thừng gạt ngang ý tốt của Hiền Thi quý phi.
“Nếu em nói thế đồng nghĩa chán ghét đồ của chị à?” Hiền Thi quý phi nhất định hôm nay phải bắt Linh Chi tiệp dư ăn chén súp cho bằng được nên bày ra vẻ mặt tổn thương không thôi: “Hoàng hậu luôn khuyên bảo chúng ta phải yêu thương lẫn nhau. Nhưng ngài không hề biết mỗi lần như thế đều nhận lại sự chối từ.”
Linh Chi tiệp dư biết nếu chuyện này động đến bề cao thì sẽ mang lại rắc rối lớn hơn, nên chỉ có thể cắn răng nín nhịn: “Vậy em đành nhận phần lễ này. Cảm ơn Hiền Thi quý phi.”
“Thanh Vân!” Linh Chi tiệp dư đột ngột kêu tên nô tì kề cận của mình.
Thanh Hà nghe thấy tên nhân vật của mình, hít một hơi thật sâu rồi ánh mắt dần trở nên khác lạ, vừa nghiêm nghị vừa suy tư mà bước lại gần Linh Chi tiệp dư: “Chủ nhân cho gọi nô tì.”
Linh Chi tiệp dư gật đầu: “Hiền Thi quý phi đi đường xa, ắt hẳn thức ăn đã nguội. Ngươi mang vào trong bếp hâm lại rồi múc thành hai phần để ta cùng Hiền Thi quý phi thưởng thức.”
“Tuân lệnh chủ nhân.” Thanh Vân cúi người, hai tay đan vào nhau vô cùng chuẩn mực khó lòng bắt bẻ. Từ nhỏ, cô sống cùng với Linh Chi, tất nhiên hiểu rõ ý đồ của nàng nên chưa kịp đợi Hiền Thi quý phi ngăn cản thì đã cầm lấy chén súp.
Tuy nhiên, một bàn chân nhỏ thò ra làm Thanh Vân vướng ngang khiến chén sép đổ ập xuống sàn. Cô vô cùng sợ hãi, chưa kịp nhận tội thì đã bị ăn một cú tát trời giáng của Linh Chi tiệp dư.
“Làm ăn thất trách. Có một chén súp cũng không bưng nổi. Ngươi có biết đây là đồ quý mà Hiền Thi quý phí tặng cho ta không?”
Thanh Vân vội quỳ rạp xuống, không ngừng nhận lỗi và xin tha lỗi dù đầu óc còn chưa tỉnh táo sau cú tát. Nhưng Linh Chi tiệp dư không để yên, nàng ta sai người giữ chặt hai tay của cô và bắt một nô tì khác đổ phần cặn súp còn sót lại vào miệng cô.
Thanh Vân liên tiếp van nài, ánh mắt đỏ hoe như đang khiến cho người bạn thuở nhỏ phải rũ lòng thương. Tới khi thấy không còn đường lui, cô mới lộ ra nét bàng hoàng đi kèm thất vọng. Nhưng vì sự an nguy của bạn cũng như một vị chủ nhân, cô nhắm chặt mắt, cam chịu nuốt xuống từng dòng chất lỏng vốn cao quý mà không rõ có bao nhiêu nguy hiểm bên trong.
Trong lúc trách phạt, Linh Chi tiệp dư đột ngột nôn oẹ khiến đạo diễn lập tức hô to: “CẮT! Cô làm cái gì thế?”
Đoá hoa nhỏ của công ty oẹ thêm vài tiếng rồi mới phân trần: “Xin lỗi đạo diễn. Tôi thấy đồ bẩn là không chịu được.”
Thanh Hà nhìn ả, biết rõ kiểu gì bản thân cũng sẽ bị chèn ép nên ban nãy vốn không hề thật sự nuốt. Cô cầm lấy chiếc chén mẻ, thành thục nhổ ra toàn bộ súp bị đổ vào miệng.
“Cái gì… Cô chưa…” Đóa hoa nhỏ Mộc Hằng vốn định giở trò để làm bụng của Thanh Hà căng cứng với đống đồ ăn dính đất, nhưng khi thấy cô nhả ra thì ngạc nhiên không thôi.
Cô cầm lấy khăn giấy từ nhân viên, khẽ chạm nhẹ miệng để tránh làm mất lớp trang điểm dày cộm. Ban nãy, cô chỉ giả vờ di chuyển cổ lên xuống để tạo hiệu ứng không ngừng nuốt xuống súp mà thôi. Vì thế, hiện tại cô mới có khả năng lên mặt: “Đó là kỹ thuật diễn đấy. Cô tưởng tôi uống thật à? Vậy là tôi diễn đạt đấy chứ.”
Đạo diễn ngồi ở phía xa, dù vậy vẫn quan sát nhất cử nhất động trên màn hình thì khẽ ghi nhớ cô gái đóng vai tỵ nữ này. Cô có ngũ quan hài hoà, thậm chí có thể lấn át cả hai vai phụ chính với người đầy trang sức. Ông bắt đầu tua lại cảnh quay vừa rồi, ánh mắt và biểu hiện của cô đều tốt và biết chừng mực, không lấn át hẳn đối phương. Có thể trở thành một viên ngọc sáng trong tương lai nếu biết cách mài giũa.
Tuy nhiên, đạo diễn trầm ngâm hơn khi biết Thanh Hà vừa vào nghề được bốn năm thì càng khẳng định cô có thêm tố chất. Ông nheo mắt, lần nữa bật lên danh xưng vị đạo diễn thích là đổi kịch bản nên quay sang nói với phó đạo diễn lẫn trợ lý: “Thêm vào cái này… đúng rồi, một đoạn… ừ tốt đấy… Đưa cho diễn viên đi. Tầm nửa tiếng sau quay tiếp.”
Phó đạo diễn đã quen với việc thay đổi thất thường của đạo diễn, vì thế lập tức cầm kịch bản thông qua sửa chửa mà đi làm việc cùng với các diễn viên.
“Cái gì? Thêm cảnh quay á?” Mộc Hằng nói lớn trước cả khi quản lý kịp thời ngăn miệng ả lại. Ả giựt lấy kịch bản, càng đọc càng hằn học hơn khi biết mình lại phải diễn cùng với Thanh Hà một lần nữa.
“Em bình tĩnh đi. Lớn giọng chỉ làm em bị thiệt thòi thôi.” Quản lý nhanh chóng áp chế cơn thịnh nộ của Mộc Hằng, cũng không rõ vì sao đạo diễn lại tăng thêm một phân đoạn cho Thanh Hà nhưng vẫn ra sức vuốt ve ả: “Dù sao điều này cũng giúp mình có thêm đất diễn. Đây là lúc để em thể hiện bản thân thật tốt.”
“Tất nhiên, em hơn con nhỏ kia nhiều.” Mộc Hằng hất cằm, vẫn vô cùng tự đắc và xem mình trở thành trụ cột hái ra tiền của công ty.
Ở một bên khác, Thanh Hà vốn định bôi đi lớp hóa trang thì đã bị nhân viên cản lại. Cô cầm lấy kịch bản, vô cùng kinh ngạc khi biết bản thân phải quay thêm một phân cảnh trong vòng nửa tiếng tới. Nhanh chóng đọc qua, cô gật gù, càng lúc càng cảm thấy đạo diễn thật sự rất cao tay. Phân cảnh này vừa đốc thúc sự gay gắt trong chốn hậu cung, vừa châm ngòi thêm cho các hệ luỵ sau này. Có điều đây cũng cho cô thêm một cơ hội để bật lên.
Thợ trang điểm nhanh chóng tiến tới, làm cho Thanh Hà một bộ mặt khác, cũng như không ngừng rót mật vào tai rằng có thêm cảnh quay đồng nghĩa có thêm thời gian nổi tiếng. Tất nhiên cô không phản bác, chỉ thầm lặng mỉm cười.
Giây sau mở mắt, Thanh Hà thoáng giật bắn và quay sang nhìn thợ trang điểm với ngón tay cái giơ thẳng. Bây giờ cô trông chả khác gì một người bị bệnh ghẻ lở sắp chết tới nơi. Thật sự mong khán giả vẫn có thể nhận ra cô là tì nữ lúc trước.
“Mọi người chuẩn bị trong vòng mười phút nữa.”
Thanh Hà nghe thấy thế thì lập tức cầm lấy bộ đồ của tổ trang phục mà khoác vào người. Cô không dám nhìn bản thân lần cuối trong gương nữa, sợ tối sẽ gặp phải ác mộng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đột nhiên lấy điện thoại ra và tự chụp cho bản thân một tắm. Sau đó, cô nhấn thẳng vào biệt danh ‘bám chân ông chủ thật chặt’ và gửi đi kèm dòng tin nhắn:
“Hi sinh hết mình vì sự nghiệp của tôi… à của chúng ta… hy vọng sẽ nhận được phần thưởng từ ông chủ quý giá của tôi.”
Hí hửng nhét điện thoại vào lại giỏ, Thanh Hà bước ra phim trường, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT