Chương 1:
Tại sao số tôi lại khổ như thế?
Người khác xuyên vào một nhân vật vì trùng tên, ngoại hình giống nhau, vì ấm ức thay cho nhân vật nào đó, vì cuộc sống ở thế giới cũ quá đáng thương...
Nhưng đặc điểm chung của họ là BIẾT TRƯỚC TÌNH TIẾT!
Còn tôi thì một chút cũng không biết, mơ mơ màng màng mà xuyên vào đây!
Vốn dĩ tôi là một tình nguyện viên. Vì muốn để lại chút dấu ấn đáng nhớ cho thanh xuân, tôi - một sinh viên đại học ngành kinh doanh quốc tế đã đăng ký để trở thành tình nguyện viên dạy học cho trẻ em vùng cao trong 3 tháng.
Tôi tự nhận mình còn rất nhiều thiếu xót. Ngoài biết làm một số việc lặt vặt thì còn khá thiếu kỹ năng sinh tồn. Ban đầu gia đình còn ngăn cản, sợ tôi ngu ngơ rồi gặp nguy hiểm. Nhưng tôi cố gắng thuyết phục bố mẹ, cho rằng đây cũng là một cơ hội để bản thân học được thêm nhiều kỹ năng cần thiết, phát triển bản thân. Bên cạnh đó, tôi cũng đi cùng với đoàn nhiều người, có chỗ ăn, chỗ ở chứ không phải là ngủ bờ, ngủ bụi như họ tưởng tượng.
Năn nỉ ỉ ôi mãi, bố mẹ cũng đành đồng ý, nhưng điều kiện là tôi phải tìm cách để thường xuyên báo tin về nhà. Tôi nhìn họ lo lắng cho mình mà còn có chút do dự, nhưng tôi cảm thấy rằng, ra sức vì mầm non của đất nước, vì những đứa trẻ còn thiếu thốn đủ điều về giáo dục là một việc đáng để xông pha.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên tôi xa nhà để tham gia các hoạt động thi đua học tập và hoạt động ngoại khóa. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã vì bản thân mà âm thầm ra sức thi đua để đạt được nhiều danh hiệu lớn nhỏ. Bảo rằng tôi thích cống hiến cũng không ngoa. Vì thế tôi mới có đủ "vốn liếng" để đăng ký tham gia. Vượt qua 2 vòng phỏng vấn, tôi đã ký cam kết và chính thức trở thành một tình nguyện viên.
Thế rồi cũng đến ngày tập trung với đoàn. Mẹ tôi tin Phật, trước đó còn xin cho tôi một lá bùa bình an, dặn dò tôi đủ điều. Bố mẹ, em trai tôi thi nhau đưa gói ghém đồ đạc cho tôi, khiến tôi phải dở khóc dở cười giải thích rằng cũng không phải là đi nghỉ dưỡng, chỉ nên mang những thứ cần thiết và ở đó cũng không hẳn là nơi "khỉ ho cò gáy", nhu yếu phẩm đều đầy đủ, chỉ là không tiện nghi như ở nhà.
Trước khi đi, tôi ôm bố mẹ và em trai một cái để chào tạm biệt. Chẳng hiểu là vì có linh cảm gì đó, tôi cảm thấy bố mẹ lần này ôm tôi rất chặt như không muốn buông, thậm chí họ còn rơi nước mắt. Đứa em trai 10 tuổi của tôi thấy thế còn khóc theo. Tôi hoảng quá, mau chóng trấn an họ rằng mình sẽ mau chóng trở về, đây cũng chẳng phải lần đầu tôi đi xa.
Di chuyển đến địa điểm tập trung, sau khi làm quen và nghe qua những hướng dẫn, thông báo chi tiết về lộ trình chuyến đi, chi tiết chương trình, chúng tôi đã lên xe để bắt đầu di chuyển. Trên đường đi, tôi ngồi gần một chị gái lớn hơn một tuổi tên là Sương Mai. Khác với tôi còn khá rụt rè, chị chủ động bắt chuyện với tôi, làm quen cùng mọi người. Dần dần, không khí cũng trở nên vui tươi, một đoàn 25 người bắt đầu sôi nổi hẳn lên. Tôi cũng chẳng phải đứa thích làm giá, nhanh chóng hòa nhập cùng mọi người.
Đến trưa, mọi người đã thấm mệt, không khí dần trở nên yên tĩnh. Tôi hướng mắt ra cửa sổ, trong lòng có chút không yên. Tôi chớt nhớ đến lá búa bình an được mẹ đeo lên cổ. Nắm chặt nó trong tay, lòng tôi nao nao nghĩ về chuyến hành trình trước mắt, tự hỏi rồi sẽ có điều gì đang chờ đón.