Trần Tiêu chỉ hụt hẫng trong giây lát, sau đó lấy lại bình tĩnh và quay lại tập trung vào cảnh tượng giữa sân.

Nửa canh giờ trôi qua, người đàn ông vẫn luôn đứng phía sau ghế đã đi tới thu lại quyển sách trên tay của các thiếu niên. Bây giờ người lãnh đạo đi rồi, hắn không cần phải ở lại đó nữa mà đi tới đứng cạnh người chủ trì.

Người vẫn luôn chủ trì nói chuyện nhìn qua hắn, dùng ánh mắt dò hỏi. Hắn khẽ lắc đầu, tỏ ý phần còn lại vẫn là hắn phụ trách.

Ngay lập tức nghe người nọ nói: "Tiếp theo, ta sẽ hỏi từng người một." Người đứng đầu tiên lúc này là Ngô Tân Chí, hắn đang khẩn trương, yên lặng đọc thầm lại trong lòng nội dung kinh văn vừa đọc. Người nọ chỉ vào hắn: "Người đầu tiên chính là ngươi." Ngô Tân Chí giật mình, vội vàng tiến về phía trước, "Tốt, bây giờ ngươi đọc lại một lần đi."

Ngô Tân Chí bình tĩnh lại, bắt đầu đọc thuộc lòng những gì mình vừa ghi nhớ. Hắn có trí nhớ tốt và luôn được học sư khen ngợi khi bối thư tại học đường.

Nội dung lúc đầu khá trôi chảy nhưng đến một phần ba lại đứt quãng, sau đó có một phần bị mất đi ở một phần ba sau cuối. Cho dù giữa chừng quên cái gì, hắn cũng không dám dừng lại, để cho tiên sư chờ hắn nhớ lại. Vì thế tôi bỏ qua phần đã quên và tiếp tục ngâm nga phần còn lại.

Nửa canh giờ ngâm nga, hắn thực sự đã tận dụng được nó. Phần đầu và phần cuối là phần quen thuộc nhất để đọc, tiếp theo là phần giữa và phần cuối. Ở học đường nhóm học sư khi chọn người đọc thuộc lòng thường chọn phần đầu hoặc phần cuối, người chọn phần giữa đã ít, phần cuối càng ít.

Lúc này đây, hắn ngâm nga dựa theo hình thức như vậy, hy vọng vị tiên sư này cũng có thói quen giống như các học sư. Dù sao quyển kinh này tương đối dài, đối phương có lẽ không đủ kiên nhẫn để nghe hắn từ đầu đến cuối. Nhưng hắn không ngờ rằng tiên sư không bảo hắn dừng lại cho đến khi hắn đọc xong từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, dù phía sau không bằng phía trước nhưng hắn vẫn tự tin rằng mình có thể đọc nhiều nhất trong bốn người.

Thấy hắn đọc xong rồi, tiên sư khẽ gật đầu, Ngô Tân Chí trong lòng vui vẻ. Hắn vốn tưởng rằng mình đã vượt qua khảo nghiệm, không ngờ đối phương lại đột nhiên hỏi: 'Trọng lý kỳ thân, huyền chi khí diệu', câu này có ý gì? "

" Hả? "Ngô Tân Chí bị hỏi đến đầu óc trống rỗng," Gì, giải thích thế nào? "

Tiên sư kiên nhẫn lặp lại:" Đúng vậy. Nói cho ta biết ngươi hiểu câu này như thế nào. "

Tức khắc Ngô Tân Chí đổ mồ hôi như mưa. Hắn vốn là chủ trương học thuộc lòng, đâu có hiểu được nội dung kinh văn. Những kinh văn này vốn dĩ đã rất thâm ảo, học sư giảng giải hết một ngày hắn mới có thể hiểu được. Yêu cầu hắn thuật lại lý giải của bản thân trong thời gian ngắn, Ngô Tân Chí một người chỉ lo học thuộc lòng thì làm sao có thể giải thích rõ ràng được.

Ngô Tân Chí ngậm miệng lẩm bẩm một hồi, thấy hắn thật sự không nói được, tiên sư nói" Hảo, ngươi đi xuống. Tiếp theo vị đi lên. "Được rồi, ngươi đi xuống đi, người tiếp theo lên." Sắc mặt Ngô Tân Chi nhất thời tái nhợt, nhưng hắn không dám làm trái ý đối phương. Có chút lảo đảo lui lại vài bước, đứng ở chỗ cũ.

Đầu óc hắn lộn xộn, hai tai ù đi, trong lòng rối như tơ vò. Màn biểu hiện lần này chắc chắn rất tệ.

Người thứ hai tiến lên, tiên sư cũng bảo hắn. Người này không hề dùng chiêu trò gì, trí nhớ cũng không tốt như Ngô Tân Chí chỉ ghi nhớ được chưa đến một phần ba đoạn đầu tiên.

Tiên sư cũng không bình luận gì mà chỉ chọn ra một câu, cũng giống như Ngô Tân Chí, yêu cầu hắn thuật lại lý giải của bản thân. Thiếu niên thứ hai mặc dù cũng căng thẳng nhưng hắn suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng bày tỏ quan điểm của mình về câu nói này.

Nhìn đến hiện tại, Trần Tiêu đã hiểu. Vòng cuối cùng này không phải là kiểm tra trí nhớ mà là ngộ tính. Điều mà các tiên sư của Trọng Huyền Phái muốn nhìn thấy chính là khả năng lý giải kinh văn, việc họ nhớ được nhiều hay ít không quan trọng, điều quan trọng nhất là phải có chính kiến của mình. Ngô Tân Chí thông minh bị thông minh hại, việc học thuộc lòng kinh văn là điều khó chịu nhất.

Ngô Tân Chí đứng ở phía trước, hắn nhanh chóng đoán ra đầu mối. Sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn và hắn có linh cảm rằng mình có thể không trúng tuyển.

Quả nhiên, tư cách được nhận vào tiên môn ngay tại chỗ rơi vào tay thiếu niên cuối cùng. Kết quả này làm cho thiếu niên khá bất ngờ, cũng làm cho Ngô Tân Chí như bị sét đánh.

Sau khi thông báo với các học sư của học đường rằng vài ngày nữa họ sẽ quay lại, hai vị tiên sư trực tiếp rời đi.

Thôn dân vẫn luôn vây xem náo nhiệt, từng người giải tán trong sự mỹ mãn. Trong số mười người chỉ có một người được chọn, còn chín người không thành công, hầu hết đều không được chọn. Vì vậy, người nhà tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng có thể chấp nhận kết quả này. Vây quanh hài tử nhà mình, thôn dân sôi nổi rời đi, chỉ còn lại một nhà Ngô Tân Chí bất bình cho hắn.

Ngô gia tuy rằng là phú hộ, bất quá là bởi vì nơi này mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Trong nhà không có người có tri thứcnên không hiểu mục cuối cùng là kiểm tra ngộ tính. Cha mẹ Ngô Tân Chí rất bất mãn, họ cho rằng con trai họ ghi nhớ nhiều nhất và giỏi nhất, nhưng người cuối cùng được chọn lại là người chỉ nhớ được vài trăm từ và mọi thứ đều không giỏi bằng con trai mình.

Trong lời nói rất có ý tứ hoài nghi đối phương không công bằng. Học đường học sư ở một bên đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Hắn nghiêm nghị quát: "Đừng nói bậy! Tiên sư tự nhiên có cân nhắc, há là các ngươi có thể an bài!" Hắn nhìn thấy sắc mặt Ngô Tân Chí thật sự không tốt, hòa hoãn ngữ khí nói: "Tân Chí, không cần ủ rũ. Trọng Huyền Phái là danh môn đại phái, yêu cầu quá mức khắc nghiệt. Kỳ thật với điều kiện của ngươi, nếu đi vào bất kỳ tông môn bình thường nào cũng sẽ được coi là đệ tử của nội môn."

Ngô Tân Chí quật cường cắn môi dưới, đôi mắt đỏ hoe: "Học sư! Ta chỉ là không cam lòng! Là ta lý giải không tốt. Bằng không, bằng không.." Hắn có lòng tự trọng rất cao, không trúng tuyển cũng không phải thất bại bình thường, hắn cố nén mới không khóc trước mặt mọi người.

Học sư cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, bình thường khi một Tiên phái đến thu đồ đệ, bọn họ chỉ khảo nghiệm linh căn và gân cốt, làm sao có thể ngờ rằng Trọng Huyền Phái này lại tăng thêm một hạng mục ngộ tính.

Mười thiếu niên này vốn là mười người có điều kiện tốt nhất ở Phàn thôn, nhưng chỉ được chọn đi một người, điều này có thể thấy yêu cầu của danh môn đại phái này nghiêm ngặt đến mức nào.

Trần Tiêu ở một bên nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Đây dường như là sự khác biệt giữa các trường đại học trọng điểm và các trường đại học thông thường, ngộ tính chính là câu hỏi bổ sung quyết định số phận của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ngô Tân Chí thương tâm như vậy, Nhị Thuận không rảnh chỉ lo thẹn thùng, nàng chen đến phía trước, đôi mắt đỏ hoe nhẹ nhàng nói: "Tân Chí ca ca, ngươi cũng không cần khổ sở. Đừng quên còn có tuyển lại, không nhất định thật là không còn cơ hội.."

Không ngờ cha mẹ Ngô Tân Chí lúc này lại đang kìm nén cơn tức giận, nhìn thấy Nhị Thuận đi tới, tất cả đều xả trên người Nhị Thuận, mẫu thân hắn nói: "Bây giờ ngươi đã hài lòng hả dạ rồi, con trai ta không thể vào tiên môn, cho nên hắn chỉ có thể lãng phí thời gian trở thành phàm nhân! Ta thật hối hận khi yêu cầu hắn đính hôn với một nữ nhân như ngươi! Chết sống không chịu từ hôn, liên lụy con của ta!"

Nhị Thuận cứng họng. Chuyện này sao có thể trách cô được? Vốn dĩ đây là chuyện không liên quan. Nàng chưa bao giờ lên giọng lớn tiếng với ai, lúc này bị mẫu thân Ngô Tân Chí chỉ vào cái mũi trách tội, chỉ có thể ủy khuất đến rớt nước mắt.

Trần Tiêu không thể chịu đựng được nữa, đứng trước mặt Ngô Tân Chí nói: "Nếu ngươi thực sự có chí khí, không nên để mẫu thân ngươi nói như vậy về vị hôn thê của ngươi! Bất cứ người có lý trí nào cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở vòng cuối cùng. Không hề có liên quan gì đến muội muội ta. Đừng tưởng rằng trong nhà nàng không ai hiểu, đường ca là ta đây vẫn đang nhìn đấy!"

Làm thông gia, Trần Tiêu khẳng định không thể trực tiếp đối đầu với mẹ chồng tương lai của Nhị Thuận, bằng không tương lai gặp tai ương vẫn là Nhị Thuận. Hắn chỉ có thể xuống tay từ phía Ngô Tân Chí, để Ngô Tân Chí tự mình giải quyết.

Ngô Tân Chí đương nhiên hiểu ý của Trần Tiêu, vòng cuối cùng vốn dĩ là sai lầm của chính hắn. Người trong nhà không ai nhìn ra, không có nghĩa Trần gia cũng không có ai nhìn ra được.

Hắn xấu hổ đến đỏ mặt, tâm trạng chán nản, khó chịu lại càng tệ hơn: "Mẫu thân, đừng nói nữa. Việc này có liên quan gì đến Nhị Thuận? Tất cả đều là lỗi của nhi tử, là ta quá tự đại, phỏng đoán ý nghĩ tiên sư, biến khéo thành vụng. Nếu ngươi không muốn nhi tử càng thêm khó xử, thì đừng nói nữa."

Tất nhiên mẹ của Ngô Tân Chí biết rằng đó không phải lỗi của Nhị Thuận, nhưng bà không thể trách con trai mình, nên bà chỉ có thể biến tâm trạng buồn bực của mình thành giận chó đánh mèo với Nhị Thuận. Lúc này nhi tử trực tiếp nói bà ta ở trước mặt mọi người, làm bà ta mất hết mặt mũi. Bà ném khăn tay, che mặt lại rồi khóc: "Nhi tử tội nghiệp của ta.."

Học sư đứng trong đám đông, đầu óc choáng váng vì mớ hỗn độn này. Hắn hét lớn một tiếng: "Được rồi! Mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất, khóc cái gì!"

Tiếng khóc của Ngô mẫu đột nhiên ngừng lại, Ngô phụ vội vàng hỏi: "Học sư, Tại sao lại nói như vậy? Còn có cơ hội cứu vãn?"

Học sư đau đầu mà xoa nhẹ thái dương: "Lần này tới đây chỉ là tuyển đệ tử nội môn, tái tuyển sẽ tuyển thêm một đợt đệ tử ngoại môn." Hắn nghiêm túc nhìn Ngô Tân Chí: "Ngươi phải nghĩ cho tốt, là đến môn phái bình thường làm đệ tử nội môn, hay vẫn muốn đến Trọng Huyền Phái làm đệ tử ngoại môn?"

Điều rõ ràng nhất giữa đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn là nội môn có sư phụ, còn ngoại môn thì không. So sánh với nội môn là có người quản thúc, ngoại môn thì thành đứa đáng thương được nuôi thả, đương nhiên sức cạnh tranh cũng càng thêm khốc liệt. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là đệ tử ngoại môn không có cơ hội xuất đầu, biểu hiện tốt, được nội môn nhìn trúng cũng có thể bái sư.

Ngô Tân Chí cắn răng nói: "Đương nhiên là muốn đi Trọng Huyền Phái!" Rõ ràng có cơ hội đi danh môn, lại lưu lạc đến một môn phái bình thường, làm sao hắn có thể cam tâm!

Đêm sau cuộc tuyển chọn, Nhị Thuận không ngủ được, nàng không dám ở trong nhà làm ra động tĩnh kinh động đến cha mẹ. Chỉ có thể trốn đến trong phòng chứa đồ trùm chăn mà lén khóc. Trần Tiêu nửa đêm đứng dậy đi vệ sinh, mơ hồ nghe thấy giọng nàng nên lặng lẽ mặc quần áo, ôm bình nước nóng đi tới.

"Sao ngươi lại khóc? Cảm thấy lúc ban ngày chịu ủy khuất?" Trần Tiêu đẩy cửa tiến vào, Nhị Thuận kinh hách đến mức chăn tuột khỏi cơ thể đang ngồi xổm.

"Tiểu Khờ ca, sao ngươi lại đến đây?" Trong thanh âm của Nhị Thuận mang theo nồng đậm giọng mũi, cũng không biết nàng đã khóc bao lâu.

Trần Tiêu than một tiếng: "Thở dài:" Ngươi gọi ta là ca, ta sẽ coi ngươi như muội muội. Muội đang khóc ở chỗ này, ta cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, sao có thể không tới hỏi một tiếng. "

Nhị Thuận nghe vậy, nước mắt lại rơi xuống. Trần Tiêu kéo chăn đắp lên ngườ nàng:" Ngươi cũng đừng để trong lòng. Mẹ chồng kia của ngươi cũng là nhất thời không có nghĩ đến thông, chờ về sau yêu cầu Ngô Tân Chí khuyên bảo nàng thật tốt, khẳng định sẽ không khinh bỉ ngươi. "

Nhị Thuận lắc đầu nói:" Ta sợ mọi chuyện sẽ không khá hơn, nàng chỉ biết càng thêm giận chó đánh mèo đến trên người ta. "

Trần Tiêu nghi hoặc nói:" Sao ngươi lại nghĩ như vậy? "

Nhị Thuận thấp giọng nói:" Kỳ thật ta cảm thấy Ngô gia ca ca đi tái tuyển, còn không có nhiều cơ hội bằng hôm nay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play