"Gì...!A!"
Ai biết tên nhóc Hách Tường kia lại nghĩ hắn đang nói với mình, nhưng nửa đường lại thấy hắn hô một tiếng rồi nhảy dựng như điên lên cầm cái gì đó trên tay hơ về phía họ vừa hét toáng lên: "Cái tên này xem Du Du nhà chúng ta là con nít à!! Còn mua cái này nữa!!"
Hai người bị hắn làm cho giật mình thì theo bản năng quay qua nhìn hắn.

Họ không nhìn thấy trên tay Hách Tường lúc này đang cầm một hộp kẹo vitamin loại các bé hay thích bóc nhai chơi chơi hoặc trang trí trên ly kem và bánh ngọt với đủ các màu sắc bắt mắt.

Phàm là đứa nhỏ nhà không phải quá nghèo thì chắc đều được ăn qua cái này rồi.

Nhưng cũng chính vì vậy mà...
Vụt!
Phịch!
Hách Tường đang kích động còn chưa kịp phun tào thêm cái gì đã bị một loạt động tác nhanh độc chuẩn của ai đó làm cho choáng váng ra.

Nhìn bàn tay trống rỗng của mình một chút rồi cậu ta mới ngắt ngứ đưa mắt nhìn về phía người nào đó vừa cướp giật vừa đem cái hũ giấu đi, biểu tình bình tĩnh ngồi trên giường, vẻ mặt câm nín.

Một lúc sau cậu ta mới hộc ra một câu:

"Khụ...!Tôi không biết là cậu còn có sở thích này đó."
Lục Phong nghe mà đỡ trán.
Hắn thật sự là bội phục cái sự ngu ngốc này của cậu ta.

Họ đã ở chung với nhau bao nhiêu ngày tháng rồi mà cậu ta vẫn không biết Mộc Du thích kẹo trái cây.

Tóm lại là bất cứ thích thứ gì đó ngọt và có mùi thơm của trái cây thì Mộc Du đều thích.

So với Hách Tường cái tên dở hơi này, người kia vậy mà còn hiểu Mộc Du hơn đấy.

Nghĩ đến bản thân thích người này, Lục Phong cảm thấy quan ngại cho chính mình.

Ngoài mặt hắn không nói tiếng nào, ánh mắt lại cẩn thận quan sát người đang tỏ ra bình tĩnh ngồi trên giường kia.
Mộc Du lúc này không khác gì ngày thường, đấu khẩu với Hách Tường chưa bao giờ lép vế.

Chỉ có Hách Tường chịu thiệt chứ cậu thì chưa từng.

Hiện tại Mộc Du rõ ràng là tỏ vẻ không thèm lý đến Hách Tường.

Sau khi giấu kỹ hộp kẹo rồi thì cậu thản nhiên bò dậy, vượt qua Hách Tường đi mò cái bịch Cố Thời Minh vừa mua tới.

Vừa định mở hộp cháo ra ăn thì bị tên ngố Hách Tường chặn lại gấp gáp nói: "Từ đã! Cậu ăn như vậy lỡ trúng độc thì sao!?"
"..."
Lục Phong chịu không nổi nữa động thủ đi lên kéo cổ cậu ta lôi về.
"Ái ái, anh làm gì vậy!?"
"Này Du Du đợi tôi kiểm tra trước đã chứ!"
"Ngồi xuống!"
Lục Phong mạnh mẽ ấn cậu ta xuống giường, giọng điệu đầy áp lực cưỡng ép cậu chàng không được lộn xộn nữa.
Cậu chàng bị hắn quát thì không khỏi giật mình rụt người lại, lập tức ngoan như chim cút.

Ấy thế mà cái miệng cậu ta vẫn còn cố gắng lí nhí léo nhéo với Mộc Du đang bình tĩnh mở hộp cháo ai đó mua cho ra, cầm muỗng lên múc ăn ngon lành: "Sao cậu có thể tin tưởng anh ta như vậy chứ!"
Giọng điệu còn cực kỳ ai oán giống như thiếu phụ bị bỏ rơi nữa.
Lục Phong mém là tức tới bật cười với cậu chàng thần kinh này.
"Dạo này có phải cậu hay đọc cái gì kỳ quái?"

"Hả?"
Hách Tường nghe mà đầy đầu sương mù cùng khó hiểu nhìn hắn.
"Chứ cậu nghĩ gì mà cho rằng có người dám trắng trợn hạ độc người ta một cách lộ liễu như thế?"
Lục Phong đến là sợ hắn luôn.

Biểu tình bình tĩnh thường ngày cũng không giữ được nữa mà mạnh tay xoa nát cái đầu của cậu ta thành cái tổ quạ.
"Aaa!! Anh đừng có vò nữa!"
"Ai biểu anh ta xấu như vậy! Tôi nghi ngờ không được sao!?"
Hách Tường vội vàng đem cái đầu của mình cứu trở về dù phản ứng có hơi chậm, kết quả vẫn là ôm một đầu bù xù đến hài hước trừng mắt nhìn thủ phạm.

Khổ nổi không tạo ra hiệu quả mình muốn mà còn khiến ai đó ngứa răng muốn gặm cái mỏ đang bĩu ra của cậu.
"Anh ta không xấu.

Anh ta là nam thần của đại học T."
Lục Phong quay đầu đi không nhìn cậu ta nữa, chỉ sợ bản thân không kìm chế được mà làm ra hành động gì hù dọa người.

Hiện tại vẫn còn chưa phải thời điểm thích hợp nhất để công khai chuyện này.

Dù vậy miệng hắn vẫn rất đúng tình hợp lý phản bác lời nói của cậu chàng.
Hách Tường vừa nghe đã xì một tiếng.

Bỗng nhiên tầm mắt của cậu ta vô tình lia đến chỗ Mộc Du đang ngồi ăn cháo một cách thản nhiên ở kia, máu nóng lập tức xong lên đầu nhào đến bên cạnh hậm hức nói: "Du Du, cậu đừng nói cậu còn thích anh ta đó nha!"
"Du Du à, yêu đơn phương không có kết quả đâu."
"..."
Mộc Du từ nãy đến giờ không để ý đến hắn động kinh rốt cuộc bị hắn đánh động, cuối cùng đã có chút phản ứng.

Dù vậy tay cậu cũng chỉ ngừng một chút rồi lại tiếp tục múc cháo bỏ vào miệng vừa thản nhiên nói: "Ừm."
Một chiêu hạ nốc ao Hách Tường.
Cậu chàng ôm ngực không tin được nhìn Mộc Du, bộ dạng tức cười vô cùng.

Nhưng Mộc Du còn ngại chưa đủ sức mạnh mà bồi thêm một câu: "Nhưng mà tôi không có yêu đương phương nữa."
"Hả!!?"
Hách Tường nhảy dựng lên, chỉ thiếu túm cổ cậu lên hỏi cho rõ: "Cậu nói vậy là sao??"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play