Triệu Cảnh Hàn chờ ở bên ngoài, anh muốn gặp chú nhỏ có chuyện cần nói.

Kiều Nhan kéo tay Triệu Quân Khiêm, cô cũng hiểu ý đi trước một bước, lên xe trước chờ anh.

Chờ Kiều Nhan rời đi, ở cửa chỉ còn sót lại hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, Triệu Cảnh Hàn dường như muốn nói cái gì đó lại bị Triệu Quân Khiêm nâng tay ngăn lại.

Triệu Quân Khiêm xoay người quay đầu nhìn lại, mẹ Triệu còn đang ôm người đứng ở cửa phòng đưa tiễn, thấy anh nhìn lại, lập tức cùng An Bảo Bảo nằm trong ngực cùng nhau ngoắc tay bái bai, cười đến nếp nhăn sâu hơn một chút.

Anh luôn luôn có dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, bỗng nhiên trên mặt cũng nở nụ cười dịu dàng, đưa tay vẫy vẫy tạm biệt, sau đó đem cửa lớn đóng lại.

Làm xong tất cả, Triệu Quân Khiêm mới xoay người lại, trực tiếp hỏi, ” Cháu muốn ta giúp đỡ cứu vớt Hàn Nhã?”



Nét dịu dàng của anh chỉ xẹt qua như đóa phù dung sớm nở tối tàn, giờ phút này, anh khôi phục khí thế khôi ngô, ưu nhã lại tự phụ, thái độ thản nhiên chờ đợi như báo săn mồi, biếng nhác lại lạnh lùng, nhưng thực ra có thể tùy ý cho người đối diện một đáp án mang tính quyết định, không thể khinh thường.

Thương trường như chiến trường, cho dù là máu mủ tình thân, nhưng dính đến vấn đề công việc vẫn phải theo quy củ mà làm.

Cho nên, Triệu Cảnh Hàn muốn anh giúp đỡ, không phải là không thể, nhưng cũng không dễ dàng đến thế.

Thái độ của Triệu Quân Khiêm rõ ràng như vậy, Triệu Cảnh Hàn không phải không nhìn ra, anh cũng không hề kinh ngạc, ngược lại cảm thấy nên là như vậy.

Nhưng anh lại lắc đầu, ý định ban đầu tìm kiếm sự trợ giúp là thật, nhưng anh không muốn để người lớn trong nhà giúp anh thu dọn cục diện rối rắm lần này.

“Cháu muốn nhờ chú tìm rõ đối tượng đứng sau chuyện Hàn Nhã lần này, còn những cái khác, cháu sẽ tự mình cố gắng.” Triệu Cảnh Hàn thỉnh cầu nói ra.

Anh sống chết không tìm đầu tư giúp đỡ, nếu có thể tìm ra người đứng sau dở thủ đoạn, chữa đúng bệnh có thể giải quyết được vấn đề.

Triệu Quân Khiêm nhướn mày nhìn anh một cái, gật đầu đáp ứng.

Chuyện này không khó, vừa vặn anh cũng có sắp xếp người điều tra, kết quả không sớm thì muộn cũng sẽ có.

Anh cũng muốn nhìn một chút, người dám khiêu khích tập đoàn Thịnh Hải là thần tiên phương nào.

Quyết định xong, hai người tương đối trầm mặc, không phản đối.

Triệu Quân Khiêm giương mắt nhìn một vòng, quay đầu hỏi Triệu Cảnh Hàn, “Cháu tự lái xe đến?”

Triệu Cảnh Hàn mơ hồ, theo bản năng liền gật đầu, anh đương nhiên là tự mình lái xe đến.

“Vậy cháu tự mình trở về, ta cùng thím nhỏ đi trước.” Triệu Quân Khiêm tùy ý để lại vài câu rồi cất bước rời đi đến hướng cách đó không xa.

Người lái xe lập tức cung kính mở cửa, lộ ra Kiều Nhan đang ngồi ở phía sau, nét mặt tươi cười như hoa, thò tay kéo người đàn ông của mình lên xe.

Sau đó, xe Maybach bắt đầu lăn bánh, để lại một làn khói mờ ảo rời đi.

Triệu Cảnh Hàn đứng ngơ ngác tại chỗ, gió nhẹ thổi qua, không biết lúc nào cánh hoa đã bắt đầu rơi xuống, khung cảnh trở nên vô cùng thê lương.

Cái gọi là cô đơn lạc lõng, có lẽ là như vậy.

Vài ngày sau, lúc công ty Hàn Nhã lung lay sắp sụp đổ cũng là lúc thư ký Lý mang một xấp văn kiện đặt ở trên bàn công tác của Triệu Quân Khiêm.

“Kỳ Minh Thành?” Lật đến tờ giấy có cái tên quen thuộc anh không khỏi kinh ngạc hỏi ra tiếng.



Thư Ký Lý gật đầu, bọn họ lần theo dấu vết duy nhất đối phương để lại, cuối cùng tra ra được chủ mưu chính là Kỳ Minh Thành.

“Người này trước đây là nhân tình của Hứa Nhã Nhã, bây giờ cũng chính là bạn trai hiện tại của cô ta.” Trước đây có điều tra qua sự việc của Cảnh Bảo thiếu gia cũng có một ít tư liệu của bọn họ.

Bởi vậy, Triệu Quân Khiêm đối với ba chữ này đơn giản cũng không xa lạ.

“Trừ chuyện này, chuyện lần trước cũng là cậu ta chủ mưu, đứng phía sau lửa cháy thêm dầu.” Thư ký Lý đẩy gọng kính mắt bổ sung thêm.

Hơn nữa, mỗi lần đối tượng mục tiêu đều đặt trên đầu Triệu Cảnh Hàn, nhưng ngấm ngầm phía sau nhắm đến tập đoàn Thỉnh Hải bọn họ.

Đây là người không thể không khiến cho người khác cảnh giác, cho dù cậu ta chỉ là tên hề không biết tự lượng sức mình, nhưng liên tiếp dở thủ đoạn, quả thực là người không đơn giản.

Triệu Quân Khiêm mặt không đổi sắc cười nhạo một tiếng, vừa nghe thư ký Lý báo cáo vừa lật tài liệu xem qua.

Khi nhìn đến cổ phần cậu ta có của khách sạn Charles, xem như danh nghĩa là tổng giám đốc cấp cao anh liền nhíu mày, gương mặt hiện ra một chút thú vị.

“Charles tiên sinh sắp tới cố ý đến Trung Quốc một chuyến, không phải muốn tôi đứng ra chủ nhà tiếp đãi ông ta sao. Đồng ý, sắp xếp chuyện này đi.”

Ra lệnh một tiếng, thư ký Lý theo lời tổng tài truyền đạt, tập đoàn Thỉnh Hải bắt đầu có hành động.

Cùng lúc đó, Triệu Cảnh Hàn đang ngày đêm cố gắng, lôi kéo lại chút tài nguyên nhỏ bé, cuối cùng cũng làm được một hạng mục tốt.

Chỉ cần hạng mục này hoàn thiện đưa ra thị trường, Hàn Nhã có thể mượn cơ hội này trụ vững thêm một thời gian.

Chờ đến lúc anh rõ kết quả người đứng sau là thần thánh phương nào, mới có cơ hội đúng bệnh bốc thuốc, nghĩ biện pháp hồi sinh lại Hàn Nhã.

Có thể nói, hạng mục lần này Triệu Cảnh Hàn đổ hết tâm huyết để làm. 

Thành công, bọn họ sẽ bước qua được điểm mấu chốt, tương lai tươi đẹp cũng dần hiện ra. Một khi thất bại, vậy thì công ty sụp đổ, thất bại thảm hại, không còn khả năng chống đỡ.

Vì thế, gần đây Triệu Cảnh Hàn bận rộn chân không chạm đất, dứt khoát ở luôn công ty, cùng nhóm người ban đầu cùng anh gây dựng sự việc bàn luận đưa ra kế hoạch, đây cũng chính là nhóm tâm phúc duy nhất anh còn tin tưởng, cùng anh làm việc liên tục mấy ngày đêm cuối cùng vấn này này cũng ổn thỏa.

Sau đó, Triệu Cảnh Hàn cũng bắt đầu đưa ra thành quả, đem sản phẩm bắt đầu tiến hành, sau đó xem qua phản ứng thị trường.

Lấy sự kỳ vọng của anh ta, kết quả cũng rất tốt.

Đến tận lúc này, trong đầu Triệu Cảnh Hàn khung cảnh sụp đổ mới vơi đi đôi chút.

Cho nên lúc nhận được điện thoại của em trai nhỏ, nói thằng bé chơi ở đại viện vô cùng nhàm chán, muốn đến chỗ anh chơi, anh cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.

Một lát sau, Triệu Cảnh Bảo tới văn phòng, cùng đi còn có bảo mẫu của thằng bé.

“Anh, anh đang bận sao?” Đây là lần đầu tiên Cảnh Bảo xưng hô thế này.

Triệu Cảnh Hàn lau mặt, nhìn cẩn thận lại bóng dáng em trai mình, trong lòng không khỏi chua xót một chút.

“Ở chỗ anh cũng không có gì chơi vui, em đợi một lát, chờ anh xử lý xong chuyện hôm nay, tan tầm sẽ đưa em đi khu vui chơi.”

Đối mặt với người thân, Triệu Cảnh Hàn luôn giữ thái độ mềm mỏng. Cười đùa an ủi thằng bé.

Thật ra, trước đây anh cũng rất muốn dẫn con mình cùng đến khu vui chơi, chỉ là bây giờ con không có, nhưng có thêm hai người em trai.

Lần đầu tiên anh mang thằng bé đến khu vui chơi, bây giờ lại trở thành em trai mình, ngẫm lại cũng có chút chua xót.

Triệu Cảnh bảo không nhìn Triệu Cảnh Hàn, có cũng được mà không có cũng không sao ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, cửa văn phòng xuất hiện thêm một cái đầu thò vào.

“Lão Đại, có đi ăn cơm không? Gần đây không ăn uống tử tế, hiện tại hạng mục bước đầu hoàn thành, chúng ta xuống lầu ăn lẩu đi.”

Người vừa xuất hiện có chút lôi thôi cũng là người cốt cạn mạo hiểm lên đây mời người, mở lời có chút dông dài, hấp dẫn ánh mắt của Triệu Cảnh bảo.

Triệu Cảnh Hàn sờ sờ dạ dày khô quắt, bị lời nói thuyết phục, anh nhấc áo khoác đứng dậy chuẩn bị đi xuống cùng ăn cơm.

Đồng thời, anh còn mang em trai cùng đi, cơm nước xong cũng vừa lúc dẫn thằng bé đến khu vui chơi đi dạo, xem như tạm thời nghỉ ngơi một chút, vẫn còn trận đánh ác liệt đang chờ anh ở phía trước.

Ai ngờ Triệu Cảnh Bảo lại lắc đầu cự tuyệt, “Anh, trẻ nhỏ bụng dạ không tốt, em không thể ăn lẩu.”

Triệu Cảnh Hàn không biết còn có chuyện này, cùng người chờ ngoài cửa liếc nhau, hiển nhiên đối phương cũng chỉ là cẩu độc thân, không biết đến phương diện này.

Hai người nhịn không được sờ sờ mũi, cũng có chút xấu hổ.



“Vậy mang theo tiểu thiếu gia, để thằng bé nhìn chúng ta ăn?” Nhóm cốt cán ngay thẳng đề nghị.

Triệu Cảnh Bảo liếc anh ta một cái, quay đầu nhìn Triệu Cảnh Hàn nhu thuận nói, “Các anh đi ăn đi, em ở chỗ này đợi anh trở lại đón em là được.”

Triệu Cảnh Hàn sờ sờ đỉnh đầu của hắn, nhìn bộ dáng cẩn thận từng ly từng tí của thằng bé không hề ganh tị với người khác, trong lòng sinh ra thương tiếc.

“Để em một mình ở đây không phải càng nhàm chán hơn sao, không bằng theo bọn anh xuống đó, không ăn lẩu có thể ăn kem uống nước trái cây.”

Để một đứa bé ở một mình trong phòng, anh cũng không yên tâm, lỡ như không để ý đụng vào cái gì bị thương phải làm sao.

Nhưng Triệu Cảnh Bảo không ăn, cậu cũng chỉ có thể nhìn, hơn nữa cũng không có hứng thú với kem hay nước trái cây.

Bảo mẫu nói, thiếu gia vừa mới ăn xong, bà nội để thằng bé đến đây thay đổi không khí.

“Anh, em ở đây xem phim hoạt hình là được.” Triệu Cảnh Bảo vì bản thân quyết định.

Nhìn qua những người đang sốt ruột chờ đợi ở phía dưới, Triệu Cảnh Hàn đành phải để thằng bé ở lại văn phòng, mở máy tính cho em trai xem hoạt hình, đồng thời còn cho thư ký pha thêm một cốc nước chanh, còn có thêm bảo mẫu ở lại cùng, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đợi đến lúc người rời đi, Triều Cảnh Bảo một mình ngồi trên ghế giám đốc xem qua bộ phim Cừu và Sói, sau đó cũng không ngồi yên được nhảy xuống bắt đầu đi dạo khám phá.

“Dì ơi, dì có thể giúp cháu đi mua một ly sữa không? Cháu khát nhưng cháu không thích nước chanh đâu.” Triệu Cảnh Bảo liếc qua hai ly nước trên bàn trà, hai mắt chờ mong nhìn sang bảo mẫu.

Bảo mẫu đã theo lão phu nhân mấy thập niên, tuổi cũng không còn nhỏ, bây giờ lại được tiểu thiếu gia gọi là dì, đương nhiên vô cùng vui vẻ, trên mặt tươi cười như hoa đi mua sữa.

Không phải chỉ muốn uống sữa thôi sao, chút chuyện nhỏ này, mua mua mua, đừng nói xuống lầu, chạy ra khỏi thành phố bà cũng đi mua bằng được!

Bảo mẫu vui vẻ đồng ý, lưu loát đứng dậy rời đi, để lại một mình Triệu Cảnh bảo ở phòng làm việc, trên màn hình máy tình vẫn còn xuất hiện sói ngu xuẩn bị cái chảo đánh bay kèm theo câu nói ” Ta sẽ còn trở lại”.

Triệu Cảnh Hàn đang ở trong tiệm lẩu ăn đến quên trời đất, khoảng thời gian vừa qua mọi người đều vất vả công tác, hoàn toàn không biết ở nơi nào đó đang phát sinh việc gì.

Triệu Cảnh Bảo đóng cửa liền thu liễm lại vẻ mặt đáng yêu của mình, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, chạy nhanh đến mở máy tính, bắt đầu gõ xuống từng mã code, thẳng đến lúc mã hóa xong đống văn kiện mới dừng lại.

Vật tới tay, cậu mới lấy ra di động cất giấu.

“Vâng, chú, cháu lấy được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play