Mộng Điền Hậu thấy Cố Tam Long đã xuất hiện liền bắt đầu khóc nức nở, oan ức mà nói.

"Lão Cố, cái tên này không phải là Cố Mộng Diệp, tôi phát hiện nó đang ở dưới nhà bếp làm cái gì đó, nó thấy tôi liền lao đến muốn đánh tôi, tôi phòng vệ mà lấy gạt tàn đánh nó rồi bị nó cưỡng ép cầm tay lại, hiện tại tay tôi còn đau lắm".
Cố Tam Long nghe vậy thì hoài nghi nhìn Cố Mộng Điệp trên sàn, Phi Thư kế bên thì giả bộ kinh hãi run rẩy nói.

"Ôi, còn có chuyện này sao? Vậy người đang ngồi kia là ai, vì sao lại giống Cố Mộng Diệp như vậy?".

Lão Cố bên kia nghe vậy thì cau mày lúc này lão còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu, hiện tại chỉ thấy một cảnh máu me như vậy khiến lão hơi sợ, nhỡ đâu Cố Mộng Diệp chảy máu nhiều quá mà chết thì tội này nhà họ Cố gánh không nổi đâu, danh tiếng cũng sẽ bị chuyện này mà bị bôi xấu!
Cố Tam Long tức giận nói lớn.

"Câm mồm hết đi, còn không mau gọi xe đưa người vào bệnh viện kiểm tra, không biết thực hư ra sao nhưng nếu chết người thì Cố gia này gánh không nổi đâu!".
Vì thế Cố gia một đêm bận rộn đi vào bệnh viện, Mộng Điền Hậu bên kia còn không quên làm ầm ĩ vụ xét nghiệm DNA chứng minh Cố Mộng Diệp kia là kẻ giả mạo.

Cố Tam Long cũng bị bà ta làm cho phiền nên cũng bảo bác sĩ làm xét nghiệm như lời bà ta nói.
Mà Cố Mộng Điệp bên kia đang ngồi trên giường bệnh để y tá làm sạch vết thương trên trán, nữ y ta vừa băng bó vừa không khỏi xót xa than thở.

"Ôi chao, cái khuôn mặt này mà để lại sẹo thì không phải tiếc chết à?".
Cố Mộng Điệp không quan tâm chỉ ngồi im để y tá làm sạch vết thương, rồi bị y tá lấy máu đi xét nghiệm, cả quá trình cậu chẳng nói câu nói chỉ im lặng quan sát tình hình xung quanh, đáy mắt ẩn giấu một thứ gì đó khó nói.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn một mình Cố Mộng Điệp, lúc này cậu mới lấy điện thoại ra mở khóa màn hình ấn vào danh bạ tìm một cái tên ấn gọi, đợi đầu dây bên kia trả lời, dù sao cũng đã gần ba giờ sáng hiện tại lúc này ai ai cũng đang say giấc ngủ, chẳng ai rảnh mà bắt máy ngay được, nhưng đầu dây bên kia vừa tút tút được hai tiếng thì đã có người bắt máy ngay.
Giọng nói trầm khàn đầy thanh tỉnh của Trịnh Tạ Thiên vang lên ở đầy dây bên kia.

"Có chuyện gì sao?".

Một tiếng này làm Cố Mộng Điệp nghĩ phải chăng anh ta còn chưa ngủ vẫn còn đang đợi điện thoại của cậu hay không?
Cố Mộng Điệp đang muốn mách lẻo giả bộ đáng thương, nhưng đụng đến vết thương trên trán khiến cậu khựng lại cau nhẹ mày lại, mà một khoảnh khắc này đã bị Trịnh Tạ Thiên bắt được, ở đầu dây bên kia anh cau mày lại lo lắng hỏi.

"Bị cái gì?".
"Chú ơi, bọn họ ức hiếp cháu".

Cố Mộng Điệp lúc này chỉ có thể giả vờ đau đớn hề hề mà nói, nhưng trên mặt lại chẳng có cảm xúc gì, vì thế khiến cho câu nói của cậu ở đầu dây bên kia cứ sượng sượng một cách kì lạ.
"...".

Trịnh Tạ Thiên bị lời nói đầy mùi gượng ép của Cố Mộng Điệp làm cho cứng họng, sự quan tâm mới đây cũng bị đánh cho tan rã, anh bình tĩnh hỏi.

"Đám người đó làm gì?".

Anh không tin đám Cố gia đó có thể đụng một ngón tay vào cái thằng nhóc trời đánh đó.

Mà cái tên nhóc được anh nói kia đang giơ tay lên đụng đụng vào vết thương trên trán, than thở nói.

"Bọn bọ bắt cháu đi xét nghiệm máu chứng minh thân phận a, đau lắm đó".
Trịnh Tạ Thiên khẽ cau mày, không nghĩ đến thân phận của Cố Mộng Điệp lại bị bại lộ nhanh như vậy, nhưng nghĩ lại hiện tại cơ thể cậu nhập vào là của chính Cố Mộng Diệp nên anh cũng yên tâm phần nào, chỉ hơi lo lắng chuyện Cố Mộng Điệp bị người ta ức hiếp.

"Được, tôi cho người đi rút máu đám người đó".
Cố Mộng Điệp nghe vậy ánh mắt ban đầu đang tràn đầy sát khí, bị lời nói của anh làm giảm đi rõ rệt khóe môi cũng giương một độ cong nhẹ, mà ngay cả cậu cũng chẳng nhận ra.

"Ây da, làm như vậy cũng tàn bạo quá rồi, chú nhớ lúc lấy máu đám người đó thì cắt ở cổ nha như cắt cổ gà á~".
"...".

Trịnh Tạ Thiên bị sự lương thiện của cậu làm cho ba chấm chỉ có thể im lặng một lúc rồi khẽ ừ một tiếng.
"Cậu Cố Mộng Diệp mời cậu ra ngoài gặp người thân".

Bác sĩ bước vào phòng bảo Cố Mộng Điệp trên giường ra ngoài, vị bác sĩ này cũng có hơi mệt nhọc vì bị người Cố gia làm phiền giấc ngủ.
Trịnh Tạ Thiên bên kia nghe được đầu dây bên kia là tiếng của người khác thì hỏi.

"Đang ở bệnh viên nào?".

Cố Mộng Điệp đứng lên thản nhiên đi ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã gặp ngay đám người Cố gia bên ngoài, đáy mắt vừa giảm đi một phần sát khí lại bị chọc cho dâng lên trở lại.

"Bệnh viện Phúc Khôi".
Trịnh Tạ Thiên bên kia đứng lên mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng, nói vào điện thoại.

"Chờ ở đó, tôi đến ngay".

Cố Mộng Điệp ngại phiền vội bảo.

"Đừng, đêm cũng muộn rồi, chú đi ngủ đi"..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play