Cố gia này khiến Cố Mộng Điệp là cậu đây phải nhìn bằng ánh mắt khác đấy, cảm thấy đây mới chính là thế giới mà cậu nên thuộc về, nói xong lời nhắc nhở kia Cố Mộng Điệp thản nhiên bước ra khỏi nhà ăn ra cửa lớn lấy vali, rồi túm lấy một người hầu bắt dẫn cậu lên phòng của Cố Mộng Diệp thường ở.
Chỉ là nực cười ở chỗ người hầu kia nghe thấy chỗ ở của Cố Mộng Diệp thì rụt rè, dẫn cậu đi một vòng cũng chẳng thấy chỗ nào là căn phòng của cậu, Cố Mộng Điệp tức đến bật cười giơ tay ra nắm lấy cổ áo của người hầu nâng lên, cao giọng nói.

"Mày đùa bố à? Bắt tao đi vòng vòng có phải là ngứa chân rồi không?".
Người hầu kia nghe vậy thì nước mắt rơi lả chả lắc đầu liên tục, vội vã nói.

"Đại thiếu, cậu quên rồi à...phòng của cậu đã bị cho làm thành nhà kho từ khi...từ khi cậu mười tám tuổi rồi".

Cũng tức là nói căn phòng nhà kho hay nói đúng hơn là nhà vệ sinh ban đầu, chính là phòng của Cố Mộng Diệp chỉ là từ khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, thì đã tự động trở về nhà kho cũ nát.
Cố Mộng Điệp nghe vậy thì tức đến bật cười, ném người hầu sang một bên muốn đi xuống đập đám người kia một trận, quả là cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng mà, hôm nay chỉ e là ngay cả khách đám chó đó cũng chẳng có cơ hội mà tiếp!
Chỉ là chân trái vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, thì bị tiếng điện thoại làm cho dừng lại, Cố Mộng Điệp khó chịu lấy điện thoại ra xem người gọi, thấy tên hiển thị là ông chú bi3n thái thì bắt máy.

Người đầu dây bên kia thấy cậu bắt máy liền nói luôn.

"Lần đầu về nhà có làm khó người Cố gia không?".
Cố Mộng Điệp.

"...".

Chẳng phải nên hỏi là: Lần đầu về nhà có bị người Cố gia làm khó không, chứ!
Trịnh Tạ Thiên thấy bên kia không lên tiếng liền nói tiếp, mà giọng cũng trở nên nghiêm túc suy tư.

"Đừng nói là mạnh tay quá giết người rồi nhé, thật là dọn xác mệt lắm đấy".

Cái chữ giết người này qua miệng chú cũng nhẹ quá rồi đó!
Cố Mộng Điệp còn chưa giết người nhưng hiện tại không có chỗ ngủ liền có chút tức giận, muốn giận cá chém thớt nhưng nghĩ lại lời ông chú nói sáng nay, vì thế giả vờ cái giọng nói bị ủy khuất bảo.

"Chú có phải là đánh giá cao cháu quá rồi không? Hiện tại cháu ngay cả chỗ ngủ cũng chẳng có nữa đó".
Trịnh Tạ Thiên bên kia nghe vậy thì cau mày, bàn tay phải đang rảnh liền bật máy tính lên gõ gõ vài chữ trên bàn phím, rồi nói với người bên kia điện thoại.

"Muốn ngủ ở phòng Cố gia hay ngủ ở biệt thự gần Cố gia?".
Cố Mộng Điệp nghe vậy thì đầu bật ra một dấu chấm hỏi.

"Là sao?".
Trịnh Tạ Thiên cũng kiên nhẫn mà giải thích cho cậu, đưa đôi mắt nhìn tin nhắn vừa hồi âm lại.

"Khuôn viên đó có một căn biệt thự đứng tên tôi".

Cố Mộng Điệp nghe vậy mắt sáng lên, đầy vẻ ngưỡng mộ mà hỏi.

"Uầy chú có phải là ở đó thường xuyên không?".

Dù sao cũng là nhà riêng nên hẳn là cũng hay ở rồi đi, vậy thì càng thuận tiện cho cậu mang người qua ra oai nha! Nếu Cố gia biết Cố Mộng Diệp con trai yếu đuối của họ giao lưu với Mafia thì sao nhỉ? Hẳn là đặc sắc lắm đấy.
Trịnh Tạ Thiên bật cười, nói.

"Không, tôi mới mua cách đây mấy giây thôi, giấy tờ đang được chuẩn bị, nếu thích thì căn biệt thự đó cho cậu, thế nào?".

Anh rất ít khi mua nhà riêng để ở, thường thì ngoài công ty có nơi để ngủ ra thì còn có căn cứ băng nên anh cũng chẳng rảnh tiền mà mua cả chục căn nhà như mấy vị tổng tài trên truyện để đó chưng.
Cố Mộng Điệp nghe vậy càng kinh ngạc hơn, vội hỏi.

"Mới đây? Chẳng phải thủ tục mua nhà rất khó khăn sao? Ui chú phải là tai to mặt lớn đến mức nào mới đạt được trình độ này?".

Trịnh Tạ Thiên được khen thì không khỏi tự hào, giọng nói cũng nhẹ hơn vài phần.

"Bình thường thôi, giờ cậu đã thấy địa vị của tôi chưa? Còn có ý định muốn rút ra khỏi băng nữa không?".
Còn đang trong cảm xúc ngưỡng mộ độ ngầu này của Trịnh Tạ Thiên thì Cố Mộng Điệp bị câu nói tiếp theo của anh làm cho khựng lại, khóe môi đang giương cũng hạ xuống lạnh mặt nhớ lại chuyện ở lần tỉ thí trước, nhìn đại ca người ta và đại ca nhà mình thì không phải chề môi, khinh miệt cậu tặc lưỡi một cái, nói với vẻ đương nhiên.

"Hiện tại cái ý định đó đã chuyển sang quyết tâm rồi, chú nhìn lại mình rồi nhìn lão đại nhà người ta trước đi rồi tự hào".
Trịnh Tạ Thiên.

"...".

Nhìn màn hình điện thoại bị cúp máy ngang, bị lời nói cuối cùng của thằng nhóc làm cho tức đến nổi gân xanh, nhưng cũng chỉ tức thôi chứ không thể làm gì, muốn đập đồ nhưng nghĩ lại tiếc của, vì thế anh đứng lên gọi đám đàn em ra ngoài dạy dỗ!
Đám đàn em.

"...".

Thằng nhóc chọc tức lão đại chứ có phải tụi em đâu!
.
Cố Mộng Điệp vẫn là ở tại Cố gia, bảo người hầu chuẩn bị một căn phòng cho khách ngay lập tức, trong vòng mười lăm phút phải làm xong mọi thứ nếu không đừng hòng giữ được cái mạng của mình, vì thế mà gần bảy giờ đêm đám người hầu của Cố gia như đi trẩy hội mà lên lên xuống xuống hì hà hì hục dọn phòng cho đại thiếu gia ôn thần này ngủ để giữ tính mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play