Trịnh Tạ Thiên nheo mắt lại cũng chẳng vội lái xe đi mà nghiêng người qua, nắm lấy cái áo hoodie màu đen của cậu kéo lên, phần da ngực và cái bụng trắng nõn nhanh chóng lộ ra dưới ánh đèn bãi đậu xe, vì da của cơ thể này rất trắng nên khi những vết bầm tím lộ ra dưới ánh sáng thì có chút gai mắt đáng sợ.
Cố Mộng Điệp không ngờ Trịnh Tạ Thiên vậy mà lại bi3n thái đến mức này thì không khỏi tức giận, giơ tay ra muốn chọt mắt của anh nhưng bị anh biết được bắt lấy, nắm luôn cả hai cổ tay cậu bằng một tay, chế trụ cậu dưới thân mà nhìn một vòng quanh người cậu.
Bị nhìn chằm chằm vào cơ thể như vậy Cố Mộng Điệp tức giận vùng vẫy la lên.

"Con mẹ nó, chú có phải bi3n thái rồi không, cái ông chú này còn dám kéo áo tôi lên, mau hạ áo xuống!".
Trịnh Tạ Thiên bị chửi là tên già bi3n thái cả ngày hôm nay nên cũng đã quá quen, chẳng có biểu hiện gì là tức giận vẫn đưa ánh mắt nhìn cơ thể đầy vết thương của cậu, tay còn lại của anh vươn ra chạm vào từng cạnh sườn của cậu muốn kiểm tra xem người nọ có bị gãy xương hay không.

Cố Mộng Điệp bị bàn tay bốn ngón lạnh ngắt đầy vết chai của anh chạm vào thì run lên, không kìm được khẽ rên một tiếng muốn rụt cả người lại, người cậu tuy nói mềm không mềm nói cứng không cứng nhưng bị chạm nhẹ vào người như vậy thì không khỏi có phần nhạy cảm.
Trịnh Tạ Thiên nhìn thằng nhóc nháo dưới thân bị anh chạm vào người mà mềm thành một vũng thì không khỏi có chút mắc cười, đáy mắt lóe lên tia muốn ăn hiếp nó một chút, sau khi kiểm tra xong cả người thằng nhóc, thấy không có gì nghiêm trọng về xương thì không kiểm tra nữa, mà chuyển đến phần đầu ng ực của thằng nhóc chơi đùa một chút.
Dám gọi tôi là chú với tên già hả? Để xem nhóc bị tên già này chỉnh đến như thế nào, dù sao cũng bị nó gọi cho là bi3n thái nếu mà không làm hành động gì đó bi3n thái thì thật hổ thẹn với cái biệt danh mà thằng nhóc này đặt ra nha.
Cố Mộng Điệp bị Trịnh Tạ Thiên chạm vào ngực nhất là hai viên màu hồng nhỏ trước ngực, người nào đó còn rất có kiên nhẫn mà đùa với chúng, khiến cậu đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn, mở miệng ra mắng người cũng mang theo âm mũi, đầy vẻ uất ức bị chịu nhục chứ chẳng có chút đáng sợ nào.

"Mẹ nó,...dừng ...!lại...a~".
Trịnh Tạ Thiên chơi đến là thích thú nhìn tên nhóc nào đó bị mình làm cho khóe mắt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp thì không khỏi nổi lên tia ý nghĩ xấu, muốn đè thằng nhóc này ra làm tại chỗ để xem nó còn dám bảo anh yếu s1nh lý nữa hay không.
Chỉ là Cố Mộng Điệp luôn mở miệng ra là mắng người nay lại ngoan ngoãn bị anh làm nhục như vậy thì không khỏi xấu hổ, cậu không muốn bị tên già bi3n thái này đụng vào người đâu! Con mẹ nó là nam nhân với nhau mà lại làm ra hành động này thì đúng là có bệnh mà!
Vì thế cậu vực dậy há miệng ra cắn thẳng vào khuôn mặt gần mình nhất, lực cắn mạnh vô cùng khiến cậu cảm nhận được mùi gỉ sét của sắt trong khoang miệng, bên tai là tiếng rên khẽ của vị lão đại bi3n thái nào đó.
Trịnh Tạ Thiên lần đầu tiên có tâm tư xấu với người khác, còn đang muốn trải nghiệm lần đầu l@m tình lại bị cho ăn ngay một cái cắn đầy máu me như vậy thì đau đớn rên một tiếng thả người dưới thân ra, đúng là anh đánh giá thấp cái thằng nhóc này rồi, muốn ăn được nó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì đâu!
Vì thế không khí đầy mùi ái muội rất nhanh đã bị cái cắn đầy máu của Cố Mộng Điệp làm cho biến mất không còn một móng, Trịnh Tạ Thiên trở về chỗ ngồi của mình với một bên má có dấu răng người cắn và một ít máu còn đang chảy ra từ vết cắn kia.
Mà Cố Mộng Điệp vẫn giữ nguyên tư thế bị làm nhục kia, tức giận mà giơ chân ra đạp cho Trịnh Tạ Thiên một cái, bất ngờ là cái tên lão đại luôn đoán được trước hành động của cậu vậy mà lại không né, vì thế mà ăn ngay cái đạp đầy nội lực này của cậu.

Trịnh Tạ Thiên bên kia chỉ lạnh giọng nói.

"Thắt dây an toàn ngồi im".

Đợi khi Cố Mộng Điệp thắt xong dây an toàn thì anh mới khởi động xe rồi cho xe rời đi.
.
Vài ngày sau Tố Quy Phục đột nhiên đi đến phòng của Trịnh Tạ Thiên, mặt đầy lo lắng mà báo cáo.

"Lão đại, bên băng Chim Ưng mới gửi cho tôi một gmail bảo không nhận quà xin lỗi muốn đích thân người đánh cháu lão đến nhận tội".

Chuyện này y cũng đã biết cũng đã cho người đến đưa quà xin lỗi, nhưng không ngờ vậy mà lại bị trả về rồi còn gửi thư muốn đích thân Cố Mộng Điệp đến.
Mà đám người này một khi đã đụng vào thì dai như đ ĩa, nhất quyết cắn không buông tha nếu bây giờ gây chiến thì không tốt cho đôi bên, Tố Quy Phục ban đầu có đề cử để thằng nhóc kia đến bang Chim Ưng của lão xin lỗi qua loa cho xong chuyện, tránh để đêm dài lắm mộng, nhưng Trịnh Tạ Thiên vừa nghe xong đã bác bỏ, nhất quyết không cho Cố Mộng Điệp đến bang Chim Ưng của lão xin lỗi, bảo cứ gửi quà là được.
Vì thế khi nhận được gmail này Trịnh Tạ Thiên cũng chẳng ngạc nhiên lắm, anh chỉ thản nhiên bảo Tố Quy Phục sắp xếp thời gian để anh đến băng Chim Ưng của lão nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play