Cái cậu muốn đâu phải cái này!!! Ai mà thèm cái ghế đầy mùi của tên khốn nhà ngươi chứ!
Tố Quy Phục - kiêm chức vụ quản lý căn cứ cùng với thư kí công ty, đến đưa hợp đồng của công ty cho lão đại xem, thấy cửa không khóa lại đang mở ra liền đưa mắt vào nhìn, đã bắt gặp ngay hình ảnh Cố Mộng Điệp đang quậy phá trên cái ghế của lão đại, còn lão đại thì đứng một bên nhìn.

"...".
Cái bầu không khí kì lạ này.
Cố Mộng Điệp thật muốn đá gãy cái ghế này nhưng vừa nghe thấy có tiếng bước chân liền khựng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Tố Quy Phục bên kia, cậu khó chịu nói.

"Đứng đó làm gì, thích cái ghế này đến vậy hả?".
Tố Quy Phục kinh hãi lắc đầu, có cho y mười cái mạng y cũng chẳng dám ngồi lên cái ghế nóng bỏng mông kia đâu, ngồi lên đau mông lắm đó, cậu Cố đây là người đầu tiên dám ngồi lên nó đó nha!
Trịnh Tạ Thiên lấy hợp đồng từ tay Tố Quy Phục rồi bảo y đứng lại chờ anh xem xét rồi nói luôn, Tố Quy Phục quy củ đứng một bên ánh mắt nhìn thẳng không dám ngó nhìn đi đâu, nhưng vẫn tò mò mà nhìn về phía Cố Mộng Điệp.

Cậu nhóc kia làm gì chịu ngồi yên, cậu nhảy xuống khỏi cái ghế lão đại đi đến chỗ Trịnh Tạ Thiên chăm chú đưa mắt nhìn vào bảng hợp đồng của anh mà coi, sau đó lại nói.

"Giờ tôi muốn chức vị lão đại của chú, chú dám cho không?".

Hừ, cậu đã nói như vậy rồi, để xem tên này còn giở trò gì để né tránh!
Tố Quy Phục bên kia đang nghiêm túc đứng yên, nghe thấy lời này của cậu mà suýt chút nữa bị dọa cho đứng tim, kinh hãi quay sang nhìn Cố Mộng Điệp với ánh mắt nhìn người sắp chết.

"...".
Trịnh Tạ Thiên coi như lười trẻ con nói mà chăm chú đọc hợp đồng, sau đó đưa cho Tố Quy Phục bảo y chỉnh lại vài chỗ, mọi hành động đều ngó lơ Cố Mộng Điệp bên kia.
Cố Mộng Điệp bị ngó lơ tức giận chạy đến Trịnh Tạ Thiên muốn thu hút sự chú ý.
Trịnh Tạ Thiên nói xong cho Tố Quy Phục thì mới chịu chú ý đến cậu nhóc bướng bỉnh này, nếu không đòi được thứ mình muốn thì nhất quyết không chịu buông, vì thế anh liền nói.

"Lần cuối cùng tôi cho cậu đòi đấy, suy nghĩ kĩ chưa?".
Cố Mộng Điệp đầy tự tin với mong muốn của mình, gật đầu thật mạnh chắc chắn nói.

"Nghĩ kĩ rồi, đưa cái chức vị lão đại đây".
Trịnh Tạ Thiên gật đầu, rồi nhìn về phía Tố Quy Phục đang bị lời nói của Cố Mộng Điệp dọa sợ mà nói.

"Làm một cái bảng thật lớn ghi Cố Mộng Điệp chức vị lão đại cho cậu ấy, nhớ in chữ nổi một chút rồi cho thành viên trong băng nhìn thấy".

Tố Quy Phục nhận mệnh mà nín cười đến run bả vai, vội đáp lời rồi rời đi, mãi ra khỏi phòng mới dám cười lớn.
Cố Mộng Điệp.

"...".

Tức giận mà lao đến Trịnh Tạ Thiên muốn đánh người, nhưng vẫn chẳng phải là đối thủ của anh nên rất nhanh đã bị anh trụ lại, cậu điên tiết gào thét.

"Mẹ nó, tôi có muốn cái này đâu!".
Trịnh Tạ Thiên có chút mắc cười, đè người dưới thân mà nói.

"Chức vị này tôi cho cậu cũng được, nhưng quan trọng là có ai chịu làm thành viên của một tên lỗ m ãng như cậu không, thì tôi nghĩ cậu nên xem lại".
Cố Mộng Điệp bị lời nói của Trịnh Tạ Thiên làm cho cứng họng, cảm thấy anh nói cũng đúng, nếu muốn làm lão đại của đám người này thì cậu phải mạnh, mà muốn mạnh thì cậu phải đánh thắng cái người đang trụ cậu dưới thân này đây, vì thế mà âm thầm ghi nhớ đợi có cơ hội rồi đánh tên này trước mặt đám người kia sau đó để bọn nó biết ai mới là kẻ mạnh nhất!
Mấy ngày sau Cố Mộng Điệp đi xuống tầng trệt để đi dạo cho thoáng khí, thì phát hiện trước cửa căn cứ có treo một cái băng rôn màu đỏ, kiểu chữ in cực to màu vàng chói đỏ mắt, trên đó ghi Cố Mộng Điệp Chức Vị Lão Đại khiến thành viên trong căn cứ ra vào đều phải ngước lên nhìn rồi đọc thành tiếng, có người thì cảm thán có người lại cười cợt nói lại là trò đùa của tên nào nữa vậy, nếu để lão đại biết có phải sẽ bị cho hít đất chục cái luôn không?
Cố Mộng Điệp tức đỏ bừng cả mặt vội vã chạy đến phòng của Trịnh Tạ Thiên nháo một trận, bảo anh mau gỡ cái băng đó xuống ngay, nhưng người nào đó ngồi trên ghế lão đại đọc hồ sơ làm như tai điếc mà nói.

"Học thuộc điều luật ở đây thì tôi tháo xuống, bằng không nó chính là khẩu hiệu của căn cứ".
Cố Mộng Điệp.

"...".

Được, anh giỏi!
Vì thế chỉ trong vòng nửa tháng Cố Mộng Điệp học thuộc làu làu các quy luật ở căn cứ, mà ngay cả Tố Quy Phục người ở lâu nhất trong băng cũng chẳng đọc thuộc bằng cậu, từ đó cậu trở thành một thành viên có chức vụ chuyên khảo điều luật cho thành viên.
Trịnh Tạ Thiên ngồi trên ghế lão đại trên tay cầm cái băng rôn khẩu hiệu Cố Mộng Điệp Chức Vị Lão Đại trên tay mà cười khẽ một tiếng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play