Hình Bắc khó hiểu: “Vậy sao vừa rồi cậu lại cản tôi. Tại sao lại để bọn chúng bên cạnh chúng ta mà không đuổi chúng đi?”
Cao Bác lắc đầu bật cười, anh vỗ vai Hình Bắc: “Sao cậu vẫn luôn suy nghĩ đơn giản như vậy? Đuổi bọn chúng đi đã là gì? Để bọn chúng bên cạnh chúng ta càng dễ ra tay hơn không phải sao?”
Hình Bắc sửng sốt: “Cậu muốn làm gì? Kỷ Minh biết không?”
Ánh mắt Cao Bác lóe lên sự tàn nhẫn: “Kỷ Minh vẫn luôn do dự không quyết. Chúng ta làm bạn cậu ấy không phải nên giúp một tay sao?”
Hình Bắc sững sờ, trầm mặc nhìn đối phương, hồi lâu anh kiên quyết gật đầu.
Sáng hôm sau, nhóm người tranh thủ lái xe tiến vào thành phố A.
Đi được nửa đường, Dương Kỷ Minh và những người khác muốn vào trong thu thập vật tư.
Tô Ca muốn đi cùng họ lại bị Dương Kỷ Minh ngăn lại: “Cô và Đào Bách không có dị năng, hai người cứ ở yên trên xe. Chúng tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
Cô thoải mái đồng ý: “Được thôi. Mọi người cẩn thận. Nếu gặp phải nguy hiểm nhớ quay lại tìm tôi.”
Hình Bắc giật giật khóe miệng: “Làm gì?”
Tô Ca chống cằm nhìn bọn họ một lượt: “Nếu các người bị cắn, tôi giúp mọi người chết tử tế, chôn cất cẩn thận, tránh biến thành zombie đi khắp nơi gây họa.”
Hình Bắc giận dữ chỉ vào mặt cô: “Cô có ý gì?”
Dương Kỷ Minh đau đầu can ngăn: “Được rồi. Cô ấy chỉ đùa thôi. Cậu đừng coi là thật. Chúng ta đi nhanh đừng chậm trễ thêm nữa.”
Đợi bọn họ đi khuất, Tô Ca lấy thanh sắt dưới chân, tay còn lại kéo Đào Bách xuống xe: “Tôi dẫn anh đi kiếm đồ ăn.”
Hai mắt Đào Bách sáng rực, ngay cả khi đối phương xưng hô kỳ quặc anh cũng không nhận ra.
Tô Ca từ trạng thái hưng phấn đi bộ hồi lâu cuối cùng chuyển sang chán nản, bước chân dần chậm chạp: “Đi suốt nửa tiếng, ngay cả nửa con zombie cũng không nhìn thấy.”
Cô nhìn đối phương vẫn trong dáng vẻ vô tri: “Bao giờ anh mới nhớ lại đây? Không hiểu lúc trước anh nghĩ gì! Đã đi rồi quay lại làm gì chứ!”
Grừ! Grừ!
Tô Ca phấn khích quay sang hỏi Đào Bách: “Anh nghe thấy không? Rất nhiều zombie đó! Chúng ta đi thôi.”
Cô mừng rỡ vội nắm lấy tay anh chạy về phía âm thanh phát ra.
Không nghĩ tới, ông trời lại cho cô một bất ngờ.
Nhóm Lạc Trạch đang bị đội quân zombie vây quanh. Số lượng zombie quá đông, các dị năng giả gắng gượng chống chọi.
Khoảng khắc nhìn thấy Tô Ca, Lạc Trạch cảm động muốn rơi nước mắt: “Cô chủ! May quá cô vẫn còn sống.”
Nhận ra Tô Ca đi về phía mình, anh hoảng sợ hét lớn: “Cô chủ đừng quan tâm tới tôi, cô và Đào thiếu gia chạy đi! Phía trước có xe của chúng tôi, hai người nhanh chóng rời khỏi thành phố A đến căn cứ thủ đô. Đừng lo cho chúng tôi. Lạc Trạch có lỗi với cô chủ.”
Cô mặc kệ lời đối phương, quay sang dặn dò Đào Bách: “Anh đứng yên ở đây, đừng đi đâu. Tôi quay lại ngay.”
Dứt lời, tay cầm thanh sắt khẽ động, Tô Ca hòa vào đám đông.
Vũ khí trên tay cô tựa như lưỡi đao dễ dàng chém đứt đầu đám quái vật chặn đường mình.
Nhóm người Lạc Trạch và dị năng giả âm thầm nuốt nước bọt: Cô chủ từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy?
Họ tận mắt chứng kiến Tô Ca đập nát đầu zombie, moi trong đống nhầy bốc mùi vô số tinh thạch đủ màu sắc.
Nửa chừng, cô ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch: “Có túi đựng không?”
Lạc Trạch ngơ ngác vài giây, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh.
Anh quay sang hỏi những người khác cuối cùng tìm được một cái túi vải.
Lạc Trạch đưa đồ cho cô, giọng nói phát ra thoáng run rẩy: “Cô chủ, cô không có dị năng cần nhiều tinh thạch để làm gì?”
Tô Ca nhặt từng viên cho vào túi, không buồn ngẩng đầu nhìn anh: “Không có gì, đẹp mắt thôi.”
Tô Ca trước kia thích sưu tầm những thứ đẹp mắt, đó cũng là lý do cô quấn mãi không buông Đào Bách.
Lạc Trạch không chút nghi ngờ, anh nhìn Đào Bách đang ngoan ngoãn đứng đợi cô, lòng thầm tán thưởng: Không hổ danh là cô chủ! Mới đó đã thu thập được Đào thiếu.
Tô Ca từ đằng sau vỗ vai anh ta: “Nghĩ gì vậy? Anh không đi đi, đứng đây làm gì?”
Lạc Trạch lắc đầu: “Không có gì, chúng tôi đợi cô chủ cùng đi.”
Tô Ca trầm mặc giây lát, sau đó mới lên tiếng: “Anh và mọi người tìm chỗ an toàn đợi tôi. Tôi qua đây một lát rồi quay lại tìm mọi người.”
Anh từ lâu đã có thói quen tuyệt đối nghe theo đối phương: “Vậy được. Cô chủ cẩn thận.”
Nói tới đây, Lạc Trạch chợt nhớ tới mới vừa rồi cô đã lấy đầu zombie tàn nhẫn thế nào, mồ hôi lạnh bất giác chảy dọc sóng lưng.
Thế nhưng ngay khi anh vừa đi, Tô Ca đột nhiên choáng đầu, suýt đã té ngã.
Cô nhắm mắt, cố gắng giữ thăng bằng. Lúc Đào Bách nhìn về phía này, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô.
Tô Ca đưa túi tinh thạch cho anh, hai người quay trở lại tìm Dương Kỷ Minh.
Trên đường đi, cô bắt gặp Hình Bắc quần áo rách rưới, gương mặt tái nhợt gấp gáp chạy về phía họ: “Không xong rồi! Chúng tôi bị zombie tập kích, Kỷ Minh và em gái cô sắp không chống đỡ nổi rồi.”
Tô Ca không nghĩ nhiều vội dẫn theo Đào Bách đi tìm bọn họ.
Lúc đến nơi những người khác đã không còn ở đây, bầy zombie dường như cảm nhận được người sống ồ ạt xông về phía cô.
Tô Ca quay lại định nhắc nhở Hình Bắc, không ngờ sau lưng ngoại trừ Đào Bách đã không còn ai khác.
Cô phát hiện bản thân trúng bẫy rồi.
Tô Ca nhìn người bên cạnh: Có phải ở gần anh lâu ngày tôi cũng ngu ngốc giống anh rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT