Tô Ca nhờ tài xế đậu xe ngay đầu hẻm, trước khi rời đi cô không quên lễ phép nói lời cảm ơn Lê Nguyệt.
Trong ngõ nhỏ sâu hun hút, Tô Ca phải bật đèn flash mới tìm thấy đường trở về.
Nhà của gia đình Tô Ca nằm ở gần cuối hẻm, người dân xung quanh đều là công nhân lao động, xa quê hương lên thành phố kiếm kế sinh nhai.
Vốn sống trong nhung lụa từ nhỏ, hoàn cảnh thế này đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Thế nhưng, ngoại trừ có chút tò mò và chưa thích ứng, Tô Ca cũng không lộ vẻ ghét bỏ hay trốn tránh.
Bản thân cô luôn tùy hứng như vậy, có thể trước kia quá thuận lợi đã nuôi dưỡng cho cô một tâm thế tĩnh lặng, không tranh với đời.
Căn nhà tối đen như mực, do còn chưa quen, Tô Ca phải mò mẫm hồi lâu mới tìm ra công tắc đèn.
Thời tiết dạo này nóng quá, nhưng tiếng quạt máy phát ra cạch cạch làm đinh tai nhức óc, cô quyết định tắt quạt đi, mở tung cửa sổ đón gió trời.
Mẹ cô vẫn chưa về, bà ấy hiện tại đang làm công nhân cho một xưởng giày da, giờ giấc không cố định, tăng ca liên tục.
Nói đến cô bé Tô Ca này cũng đáng thương, ba bị tai nạn lao động mất sớm, bên nhà thầu lừa ông ấy đến tiền bảo hiểm cũng mất sạch.
Mẹ một mình chạy Đông chạy Tây nuôi cô khôn lớn, nhưng bà ấy không biết, thiếu hụt tình thân khiến cô bé Tô Ca của hiện tại vô cùng tự ti, nhạy cảm lại hết sức cực đoan.
Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ đến đêm mưa một tháng trước.
Lâm Nhan không biết cô ngất đi như thế nào, đến khi tỉnh lại đã bị trói vào một cái ghế cũ trên sân thượng.
Đêm đó mưa rất lớn làm nhòe tầm mắt cô, khiến cô nhất thời không nhận ra người trước mặt mình là ai.
Một tia chớp vạch ngang trời, vừa hay mang đến cho Lâm Nhan chút ánh sáng.
Sao lại là cậu ấy!
Lâm Nhan tuy kinh ngạc nhưng không có biểu cảm thất thố hay sợ hãi: “Tô Ca. Cậu muốn giở trò gì đây?”
Tô Ca dường như bị sự điềm tĩnh của đối phương chọc tức: “Mày đừng lúc nào cũng bày ra bộ mặt cao thượng như vậy! Tao luôn phát ói vì bộ dạng này của mày.”
Lâm Nhan nhếch mép: “Cậu có điên thì cũng đi tìm những kẻ bắt nạt cậu kia kìa. Chúng ta không thù không oán, cậu trói tôi ra đây làm gì?”
Tô Ca bước lại gần tát thật mạnh vào mặt Lâm Nhan: “Đúng! Mày không làm gì tao, nhưng tại sao? Tại sao thói đời này bạc bẽo như vậy? Những thứ tao nỗ lực để bắt lấy, mày lại dễ dàng có được. Cái bản mặt vô cảm đón nhận mọi thứ của mày khiến tao thật chán ghét. Thậm chí tao còn căm hận mày hơn cả những đứa đã từng bắt nạt tao.”
Cơn đau rát ở má trái nhắc nhở Lâm Nhan cô vừa bị đánh, bị một kẻ nhu nhược vô dụng như Tô Ca tác động vật lý.
Có lẽ đây là chuyện nực cười nhất từ lúc sinh ra tới giờ mà Lâm Nhan phải trải qua.
“Liên quan gì tới tớ? Mệnh tớ tốt hay số cậu kém đâu phải do tớ một tay quyết định? Mạch não của cậu thật nực cười!”
Tô Ca càng bị cô chọc tức hơn nữa, cô ta gắng sức kéo cả người lẫn ghế ra tới mép sân thượng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái Lâm Nhan sẽ ngay lập tức đăng xuất khỏi thế giới này.
Lúc này chính Lâm Nhan cũng hoảng: “Tô Ca! Cô bình tĩnh đi! Có gì từ từ nói.”
Tô Ca cuối cùng cũng đạt được mục đích, bật cười lớn, tiếng cười của cô ta hòa lẫn tiếng mưa rơi hết sức chói tai: “Sợ rồi sao? Mày biết tao yêu thầm Hội trưởng nhưng vẫn trước mặt tao làm trò, cho tao thấy anh ấy yêu thương, chiều chuộng mày thế nào. Mày rõ ràng đang khiêu chiến giới hạn của tao!”
Lâm Nhan trợn tròn mắt, hắng giọng: “Này bạn học Tô Ca, đợi đã. Tớ muốn đính chính, thứ nhất, tớ không hề biết cậu thích Đào Bách. Thứ hai, đôi lúc Đào Bách có những hành động hơi phô trương, nhưng đây là chuyện yêu đương của bọn tôi liên quan gì tới cậu?”
Lâm Nhan hạ giọng nói tiếp: “Với lại cậu là người thứ ba, còn thẳng thắng chất vấn tớ như vậy, có phải hơi… kỳ lạ không?”
Tô Ca phẫn nộ giậm chân: “Tao không phải người thứ ba! Tao với Hội trưởng là trong sạch, mày đừng ở đó mà vu khống!”
Dường như không đủ làm cô ta hả giận, bàn tay cô ta bóp chặt cổ Lâm Nhan, khiến mặt cô thiếu khí trắng bệch.
Dây buộc người Lâm Nhan ma sát với ghế vừa hay đứt ra, cô thấy vậy lập tức giật mạnh tay Tô Ca, ngồi bệch xuống sàn ho sặc sụa: “Cậu phát điên cái gì vậy hả?”
Lâm Nhan trước giờ vốn không nể nang ai, một khi giành lại thế chủ động cô không định bỏ qua.
Cô ngồi đè lên người Tô Ca chặn hai tay cô ta lại, lớn tiếng gằn từng chữ: “Cậu sở dĩ thảm hại như vậy là vì tính cách, thái độ nhu nhược của cậu không vì ai khác. Cậu biết cậu xấu sao cậu không chủ động giảm cân? Cậu biết cậu học không tốt sao lại không chủ động chăm chỉ học tập? Cậu sợ bị kẻ khác bắt nạt tại sao mỗi lần bị bắt nạt đều không đánh trả? Dù sao cũng bị đánh thì phản kháng một lần có chết ai đâu?”
Hai thiếu nữ đồng phục ướt sũng vật lộn dưới mưa, tiếng mắng chửi gào thét tựa như đang làm nền cho tiếng sấm đánh ầm trời.
Tô Ca đờ người ra giây lát rồi tức giận quát lớn: “Mày biết gì mà mày nói! Mày đã ở trong hoàn cảnh của tao đâu mà biết! Mày lúc nào cũng thuận lợi, vô tư đón nhận tất cả, sao hiểu được người sống trong khu ổ chuột như tao! Nếu mày là tao nhất định mày còn tệ hại hơn!”
Lâm Nhan cười chế giễu: “Dù tớ có là ai đi chăng nữa tớ vẫn có thể ngẩng cao đầu mà sống, chứ không sống tự ti, hèn hạ như cậu!”
Cô vừa dứt lời hai luồng sáng đột ngột đánh úp khiến cả hai hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi cả tỉnh lại, thân xác của Lâm Nhan và Tô Ca đã hoàn toàn hoán đổi cho nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT