"Chúng ta có chung kẻ thù rồi". Nhạn Thanh nói.
Hồ Hải Điệp ngơ ngác nhìn Nhạn Thanh, cô hỏi rõ sự tình: "Chung kẻ thù? Ta không hiểu cô đang nói gì".
Tạ Niên Không giải thích: "Đây là lông của hồ ly tinh".
"Hồ ly tinh? Không phải nó là loài yêu quái thời thượng cổ sao? Sao bây giờ lại xuất hiện?". Hải Điệp hỏi.
"Cô không biết đó thôi, tộc Thanh Khâu vẫn tồn tại cho đến ngày nay, chỉ là họ đang ẩn nấp, không muốn ra ngoài". Ngụy Hiên nói.
Hồ Hải Điệp cười đểu, nhanh nhảu nói: "Ẩn nấp? Không muốn ra ngoài? Vậy tại sao chúng lại giết sư phụ và cả thôn Xuân Nghiên?".
"Cả thôn sao?". Tạ Niên Không bất ngờ hỏi.
"Phải, cả thôn đều bị giết, mọi người trong thôn chết không khác gì sư phụ ta".
Khuôn mặt Niên Không vẫn tỏ ra bình thường, nhưng tay của y khẽ nắm chặt lại, gân xanh nổi lên khắp mặt.
"Khốn khiếp, bọn hồ ly tinh đó thật lộng hành, tự tung tự tác không biết trời cao đất dày". Ngụy Hiên giận dữ nói.
"Nhưng sao các người lại chắc chắn rằng đây là lông của hồ ly?". Hải Điệp thắc mắc hỏi.
"Bọn ta đã tìm kiếm cô ta suốt hơn vạn năm nay, làm sao mà không chắc chắn được". Nhạn Thanh khẽ nói.
"Một vạn năm? Cô ta?".
"Cô không cần biết quá nhiều". Tạ Niên Không đáp.
Y quay sang nhìn Ngụy Hiên và Nhạn Thanh, nói: "Chúng ta đi thôi".
"Khoan đã". Hồ Hải Điệp chợt nắm tay áo của Tạ Niên Không lại: "Có thể cho ta đi cùng mọi người được không?".
"Cô không nên đi, càng không nên dính vào những chuyện như thế này". Tạ Niên Không nhìn Hải Điệp rồi khuyên nhủ.
"Sao lại không? Bọn hồ ly đó giết sư phụ ta, giết tất cả người dân trong thôn, huynh nghĩ thử xem làm sao mà ta lại không đi để trả thù".
Niên Không nhẹ giọng: "Cô yên tâm, ngay sau khi ta tìm được kẻ chủ mưu, nhất định sẽ đưa hắn đến gặp cô, lúc đó tùy cô xử lý".
"Không, ta cầu xin huynh, hãy cho ta đi cùng". Hồ Hải Điệp nắm chặt tay áo của Tạ Niên Không hơn nữa, không muốn y bỏ lại mình.
"Cô....".
Chưa kịp nói, Tạ Niên Không đã bị Nhạn Thanh ngắt ngang: "Thần quân, xin ngài hãy cho cô ấy đi cùng".
"Nhạn Thanh...". Ngụy Hiên khẽ gọi.
Tạ Niên Không đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhạn Thanh, nói: "Tại sao phải cho cô ấy đi cùng?".
"Bọn chúng đã giết sạch những người thân của cô ấy, hãy để cô ấy đi theo, tận tay trả lại tất cả những gì mà bọn chúng đã làm". Nhạn Thanh kiên quyết nói.
"......".
"Thần quân yên tâm, thuộc hạ sẽ trông chừng và bảo vệ cô ấy".
Ngụy Hiên thấy Nhạn Thanh cứ nằng nặc đòi đưa Hồ Hải Điệp theo nên cũng lên tiếng ủng hộ: " Xin thần quân hãy cho Hồ cô nương đi cùng, thuộc hạ và Nhạn Thanh sẽ hết lòng trông chừng, không để cô ấy làm vướng tay vướng chân".
Tạ Niên Không cũng phải bó tay, không còn gì để nói với hai người "cận vệ trung thành này: "Thôi được rồi".
Hồ Hải Điệp mừng rỡ, quay sang mỉm cười với Nhạn Thanh và Ngụy Hiên: "Đa tạ hai người".
Nhạn Thanh gật đầu chấp nhận lời cảm ơn đó.
Sau đó Hồ Hải Điệp cũng không quên cảm ơn "kẻ cầm đầu".
"Đa tạ huynh, Niên Không".
".......".
Thế là bốn người bọn họ cùng nhau lên đường.
Họ đưa Hồ Hải Điệp về nhà, nhìn chung đây cũng không phải là nhà của bọn họ. Chẳng qua là vô tình đi ngang qua, thấy trong nhà không có người, vật dụng đều đã cũ kĩ nên Niên Không đoán đây là nhà bị bỏ hoang, trước nhà còn có một sân vườn khá rộng, thích hợp để luyện tập kiếm pháp, tu bổ linh lực, vả lại ở đây cũng vắng vẻ, ít người qua lại, không sợ bị lộ bí mật về thân thế.
Bên ngoài sân vườn có một chiếc bàn gỗ nhỏ, bốn người bọn họ tiện ngồi ở đấy một lát, dù gì trong nhà cũng chưa dọn dẹp, bọn người Tạ Niên Không chỉ vừa mới "dọn" đến đây hơn nửa ngày.
"Hải Điệp, tuy rằng đã tìm thấy chiếc lông đó bên cạnh xác của sư phụ cô, nhưng vẫn chưa có căn cứ chắc chắn để kết luận rằng người của tộc Thanh Khâu chính là chủ mưu của chuyện này". Tạ Niên Không nói rõ.
"Vậy tại sao lại sao chiếc lông ở đấy?".
"Ta nghĩ chúng ta cần điều tra rõ việc này rồi hãy bắt đầu kế hoạch". Nhạn Thanh khẽ nói tiếp: "Cô yên tâm, nhất định bọn ta sẽ giúp cô tìm ra kẻ chủ mưu".
"Đa tạ cô rất nhiều".
Hồ Hải Điệp chợt đứng lên, nhanh nhảu nói: "Ta sẽ vào dọn dẹp nhà cửa, mọi người cứ ngồi ở đây đi".
Nói rồi Hồ Hải Điệp hí hửng chạy vào nhà dọn dẹp.
"Cô ấy lại trở về dáng vẻ hồn nhiên khi trước rồi". Ngụy Hiên nói.
Nhạn Thanh chợt đáp lời: "Nhưng cũng có thể cô ấy làm như vậy là để chúng ta đỡ phải lo lắng hơn".
Nhạn Thanh vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào trong nhà, mang cảm giác u buồn.
"Lạ nhỉ? Ta nhớ khi trước muội rất ghét cô ấy, sao tự nhiên bây giờ lại đồng cảm, quan tâm cô ấy đến như vậy?". Ngụy Hiên tò mò hỏi.
"Ta nhận ra Hải Điệp không phải người xấu, càng không phải Hàn Sơ Thi".
"Đến bây giờ muội mới nhận ra à? Ta đã nói ngay từ đầu rồi, mặc dù họ rất giống nhau nhưng Hàn Sơ Thi là công chúa của tộc Thanh Khâu, trong khi đó Hồ Hải Điệp chỉ là một cô nương phàm bình thường".
"Có lẽ lúc đó ta đã quá kích động rồi".
Bất chợt Tạ Niên Không đứng dậy, đi từ từ vào trong nhà.
"Thần quân, người đi đâu thế?". Ngụy Hiên hỏi.
"Vào trong nhà".
".... Để làm gì?".
"Lắm chuyện".
Nói rồi Tạ Niên Không lặng lẽ vào trong.
Bên trong lúc này, Hồ Hải Điệp đang chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, do nơi này khá cũ kĩ nên việc dọn dẹp có phần vất vả hơn rất nhiều.
Hải Điệp thấy Niên Không bước vào, nhanh nhảu nói: "Huynh vào đây làm gì thế? Trong này còn nhiều bụi lắm, đợi lát nữa ta dọn dẹp xong rồi hẵng vào".
"Ta đưa cô về đây không phải để cô trở thành nha hoàn cho bọn ta". Nói rồi Tạ Niên Không phất tay một cái, một luồng gió mạnh thổi vào, khiến mọi thứ bay tứ tung cả lên. Nhưng chỉ trong chốc lát, luồng gió biến mất cũng là lúc mọi thứ trở nên ngăn nắp, ở đâu về chỗ nấy.
_______________
Tối hôm đó, Hồ Hải Điệp không sao ngủ được, cứ đi loanh quanh trong sân vườn, đến lúc mỏi chân thì đến ngồi vào chiếc ghế gỗ ở ngoài sân.
Từ đây có thể thấy được mặt trăng ở phương xa, nó huyền ảo, sáng rực cả bầu trời đêm tĩnh mịch, hiu hắt.
Ánh mắt của Hải Điệp cứ mải mê ngắm nghía vầng trăng ấy mà không nhận ra bên cạnh, Tạ Niên Không đã đến từ lúc nào.
"Trăng đêm này tròn nhỉ?". Tạ Niên Không bất chợt hỏi.
Bị giọng nói của Niên Không làm cho giật mình, Hải Điệp quay lại nhìn: "Huynh đến đây từ lúc nào?".
"Vừa mới đến thôi".
Nói rồi y đến ngồi vào ghế, đối diện Hồ Hải Điệp.
"Huynh không ngủ được à?".
"Ừm".
"Chắc do chưa quen nơi này, dù sao cũng vừa mới đến, dần dần sẽ quen thôi".
"Đã rất lâu rồi....".
Hồ Hải Điệp không hiểu Tạ Niên Không đang nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn y, hỏi: "Hả? Rất lâu gì...?".
Tạ Niên Không thở dài rồi khẽ đưa mắt nhìn lên bầu trời cao kia, đáp: "Đã rất lâu rồi, ta chưa có được một giấc ngủ ngon".
"Huynh bị mất ngủ đến vậy sao?".
"......".
Tạ Niên Không không trả lời, chỉ đưa ánh mắt dõi theo vầng trăng sáng trên bầu trời. Còn Hồ Hải Điệp, cô cũng quá quen thuộc với tính khí của Niên Không nên không hỏi gì thêm, trong đầu suy nghĩ gì đó, ánh mắt có phần đâm chiêu, lơ đãng thấy rõ.
Ngắm trăng được một lúc lâu, Niên Không chợt quay sang nhìn Hải Điệp, y hỏi: "Cô có nghĩ rằng thời gian sẽ làm mọi thứ thay đổi không?".
"Huynh đang muốn nói thay đổi về cái gì? Là ngoại hình hay tính cách?".
Hồ Hải Điệp tiếp tục nói: "Nếu là ngoại hình, chắc chắn người phàm chúng ta sẽ có sự thay đổi, ta sẽ già đi, xấu đi. Còn về tính cách, người xưa có câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", có lẽ tính cách là thứ khó thay đổi nhất của con người".
Thấy dáng vẻ ưu phiền của Tạ Niên Không, Hồ Hải Điệp tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà khiến huynh phải buồn lòng đến như thế?".
"..... Không có gì".
Chợt, Hồ Hải Điệp đứng dậy, cô vươn người một cái rồi hít thở thật sâu vào, mỉm cười nói: "Ta nghĩ huynh nên yêu quý bản thân cũng mình nhiều thêm nữa, đừng vì những chuyện không đáng mà khiến bản thân phải buồn. Nhân sinh phồn hoa như bây giờ, tìm được một người thật sự lạc quan, vui vẻ là rất khó".
"Không phải có rồi hay sao?". Niên Không chợt nói.
".... Hả?".
"Người đấy chính là cô, Hồ Hải Điệp".
Hồ Hải Điệp ngồi lại vào bàn, cô cười lạnh: "Huynh sai rồi, ta không lạc quan như huynh nghĩ đâu. Nhất là từ khi sư phụ....".
Nhắc đến sư phụ, lòng Hải Điệp lại chứa đầy tâm sự, không biết giải bày cùng ai.
"Trời cũng đã khuya rồi, mau vào nghỉ ngơi đi". Tạ Niên Không lảng sang chuyện khác.
"Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi".
"Ừm".
Hải Điệp vừa bước được vài bước đã vội quay đầu lại, nói: "Dù sao cũng đa tạ huynh vì đã cùng ta trò chuyện đêm nay".
Nói rồi Hồ Hải Điệp chạy toạc vào nhà.
Sáng hôm sau.
"Hồ cô nương sao giờ này vẫn chưa ra ngoài nhỉ? Ngủ quên ư?". Ngụy Hiên sốt ruột hỏi.
"Để ta vào xem sao". Nhạn Thanh nói.
Chưa kịp vào, ba người bọn họ đã thấy cái dáng đi lon ton của Hải Điệp, trên tay cô đang bưng một chiếc bát canh gì đó, có vẻ khá nóng.
Hồ Hải Điệp mỉm cười, ánh mắt hướng về Tạ Niên Không: "Niên Không, cái này cho huynh".
"Cho ta....?". Niên Không ngạc nhiên đến nỗi ngơ ngác: "Đây là gì?".
"Là thuốc ta sắc, để trị chứng mất ngủ của huynh". Hải Điệp vô tư nói.
"Mau cầm lấy đi, ta sắp nóng chết rồi đây".
Tạ Niên Không vội cầm bát thuốc.
Y nhìn bát thuốc, rồi lại quay sang nhìn Hải Điệp.
Ngụy Hiên chợt nói: "Cô ra ngoài trễ là vì bận sắc thuốc cho thần...cho Tạ huynh sao?".
"Xin lỗi, lần sau ta nhất định sẽ ra đúng giờ". Hồ Hải Điệp nhận lỗi với vẻ mặt ăn năn.
"Thôi không sao, ta bắt đầu luyện tập thôi". Tạ Niên Không nói.
"Luyện tập cái gì?.... Khoan đã, huynh hãy mau uống hết bát thuốc này đi".
"Lát ta sẽ uống sau".
"Không được, huynh phải uống ngay lập tức".
Ngụy Hiên hiểu rõ tính khí của Niên Không, y không thích bị ai ép buộc mình, nếu Hồ Hải Điệp cứ nhất quyết đòi Niên Không uống ngay bây giờ e là sẽ khiến y cáu gắt.
"Hồ cô nương, ta nghĩ....".
Chưa kịp nói dứt câu, Ngụy Hiên đã thấy Tạ Niên Không uống sạch bát thuốc chỉ trong một ngụm.
"Xong rồi, bắt đầu luyện tập thôi, đừng làm phí thời gian nữa". Tạ Niên Không đặt cái bát không xuống bàn, chuẩn bị luyện tập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT