Túc Mạc không đọc kĩ, lướt lướt tóm lược nội dung. Đây là thư mời chính thức nhà phát hành Thiên Hoàn thông qua mạng quang não gửi cho Túc Mạc, mời cậu tham gia hội gặp mặt offline Thiên Hoàn. Không có gì ngoài vài lời khách sáo, còn lại là giới thiệu các hoạt động trong sự kiện, biểu thị nếu cậu có hứng thú tham gia thì trả lời thư mời là được, không cần phải đăng kí online, sẽ có nhân viên chăm sóc khách hàng đặc biệt liên lạc với cậu.

+

Trong nhóm chat bài tập có thông báo của game, nhóm thám hiểm cũng đang bàn tán.

Hội gặp mặt được tổ chức ở Sao Thủ Đô, với nhóm người chơi thường trú ở server Sao Thủ Đô bọn họ, và với tình hình giao thông hiện tại của Tinh Minh, cái này có thể nói là tổ chức ngay cửa nhà.

- Apple: Hiếm nhỉ, thế mà lại tổ chức offline.

- Ngô Liêu: Đáng lẽ phải mở lâu rồi ấy, tổ chức online bao lần rồi, đây là lần đầu offline thì phải?

- Tiểu Hồng Quả Nhận Mua Hộ Toàn Server: Á đù, chỗ này ngay cạnh nhà tôi nè? Đăng kí đăng kí ngay! Mọi người đăng kí đi, đến lúc đó gặp nhau ăn một bữa cơm.

- Streamer Thanh Phong Ưu Tú: Hẹn gặp offline luôn, để hỏi các đại ca có tới không @ Momo @ Quy Chân Phản Phác.

- Hỏa Thụ Ngân Hoa: Ơ, tôi mới nhận được thư mời này. Tôi đang không ở nhà, tổ chức khi nào thế?

- Sữa Bò Quấy Mướp Đắng: Hình như người chơi trong bảng xếp hạng đều nhận được thư mời, thấy giới thiệu là hoạt động giao lưu cỡ lớn.

- Quẻ Không Đồng Nhất: Cuối tháng sau, còn một tháng rưỡi nữa. @ Hỏa Thụ Ngân Hoa

- Hỏa Thụ Ngân Hoa: Vậy kịp! Để tôi trả lời.

Túc Mạc nghe bạn học thảo luận, thấy Thanh Phong tag mình trong nhóm, thầm nghĩ hình như cuối tháng sau không có việc gì, còn ở gần nhà cũng tiện đi lại. Cậu suy tư, trả lời để xem, sau đó nhắn hỏi Úc Trăn có muốn đi không.

Chắc Úc Trăn đang bận, không trả lời tin nhắn của cậu.

"Túc Mạc, vừa rồi hỏi ông đấy, sao không trả lời?" Lance hỏi.

Túc Mạc hoàn hồn: "À mải đọc tin nhắn, có việc gì à?"

Lance nói: "Bọn tôi đang bàn xem có tham gia buổi gặp mặt không, ông đăng kí chưa? Đúng vào thứ 7, lúc đó mình đi từ trường qua luôn cho gần. Lớp trưởng hỏi ông có muốn đi cùng không kìa?"

Túc Mạc nói: "Để xem đã, tôi muốn hỏi mấy người bạn trước."

Lớp trưởng cũng không ép: "Ok, cậu muốn đi chung thì nói với tớ một tiếng, bọn tớ đăng kí hết rồi."

Túc Mạc nói cảm ơn, đúng lúc giáo sư bắt đầu giảng bài, cậu cất quang não đi, tiếp tục nghe giảng.

Trong lúc Túc Mạc chăm chú nghe giảng, bạn học bên cạnh đã bị hội gặp mặt thu hút sự chú ý, cả đám trốn giáo viên thì thầm thảo luận.

"Có vẻ nhiều hoạt động phết ấy!"

"Nghe nói còn đặc biệt mời các đại thần trên bảng xếp hạng nữa."

"Thế thì bọn mình được gặp Đạp Vân Trung rồi?!"

"Đại Ma Vương có tới không nhỉ!? Ổng thần bí vãi, tôi cũng muốn gặp thử."

...

Tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh, Túc Mạc ăn trưa xong về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều cậu không có tiết, nhưng phải tới phòng thí nghiệm một chuyến.

Về phòng được một lúc thì Trần Sơn Tuyết gọi tới.

Thỉnh thoảng ba mẹ cũng sẽ đến trường, nếu không đến thì sẽ tranh thủ lúc Túc Mạc rảnh gọi điện hỏi thăm, có khi là Trần Sơn Tuyết, có khi là Túc Tri Hành. Trần Sơn Tuyết hỏi cậu trưa nay ăn gì, Túc Mạc đáp chi tiết.

Trần Sơn Tuyết: "Hôm qua con ngủ sớm, buổi sáng lại phải đi học, còn có Tiểu Úc nên mẹ không tiện nói."

Túc Mạc khựng lại, không hiểu sao Trần Sơn Tuyết lại mở ra đề tài này: "Sao vậy mẹ?"

"Con không hỏi, nhưng ba mẹ vẫn nên nói cho con." Trần Sơn Tuyết kể lại chi tiết câu chuyện giữa Túc Tri Hành và Úc Trăn đêm qua ở phòng làm việc, không khác lắm với những gì sáng nay Úc Trăn tường thuật, không có làm khó gì, chỉ là hỏi thăm.

Hôm qua nói chuyện với Úc Trăn xong, Túc Tri Hành và Trần Sơn Tuyết lại thảo luận cả đêm. Trần Sơn Tuyết chứng kiến mọi việc, năm mới hỏi Túc Mạc, con trai cũng thành thật nói. Việc hai đứa nhỏ yêu mến nhau, bà vẫn luôn thấy được, chỉ là con không chia sẻ, mà bọn họ xa cách nhiều năm mới trở lại làm quen với con. Tuy nói con trai lớn rồi có tư tưởng của mình, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn sẽ không kiềm được mà lo lắng thái quá.

Nhất là tối hôm qua thấy Úc Trăn bị Túc Tri Hành gọi đi, Túc Mạc ngồi trên ghế sô pha thấp thỏm, Trần Sơn Tuyết đột nhiên cảm thấy có một vài việc họ cần phải nói rõ với con.

Túc Mạc hỏi: "Vậy ba mẹ có thích anh Trăn không?"

"Con nghĩ cái gì vậy?" Trần Sơn Tuyết cười nói: "Bạn trai của con hay là bạn trai của ba con hả? Ba mẹ có thích hay không là một chuyện, mấu chốt là con có thích hay không."

"Con thích ai, ba mẹ đều ủng hộ." Trần Sơn Tuyết nói: "Tối qua ba con có hơi sốt ruột, nhưng con cũng đừng trách ba, lâu như vậy mới biết con có bạn trai, con lại không kể, ba con không nhịn được mới muốn hỏi cho rõ ràng. Ba mẹ đã xa con quá lâu, có vài việc làm chưa được tốt, con cứ nói với mẹ."

"Tiểu Úc có sự nghiệp có thành tựu, cũng rất ưu tú. Nhưng người như thằng bé sẽ luôn cân nhắc rất nhiều thứ, ví dụ như làm sao để lấy lòng ba mẹ, làm sao để lại ấn tượng tốt với ba mẹ. Tuy có hơi quá cẩn thận, nhưng thực tế thằng bé làm vậy đều là vì nghĩ cho tương lai của các con, không muốn con bị kẹp giữa khó xử." Trần Sơn Tuyết nói tiếp: "Những chuyện này ba mẹ đều thấy được. Nhưng dù sao con vẫn là con trai cưng của ba mẹ, người ta có tốt đến mấy, con vẫn sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của mẹ, con có vui không mới quan trọng."

Túc Mạc nghĩ đến sáng nay, thái độ của ba mẹ vẫn như bình thường, không vì quan hệ với Úc Trăn thay đổi mà trở nên khó xử.

Vẫn như mọi ngày, trừ cái lần gọi vào phòng làm việc, còn đâu không hề can thiệp quá nhiều vào đời sống tình cảm của cậu.

Lúc trước cậu không nghĩ nhiều, thực tế đều là vì ba mẹ đã nghĩ cho cậu: "Tại con không nói sớm hơn."

"Thằng bé ngốc này, con đã nói rồi." Trần Sơn Tuyết nói: "Con đã nói với mẹ có người mình thích, như thế là ba mẹ biết chỉ là vấn đề thời gian. Hồi trẻ ba mẹ cũng thế thôi, lúc ông con còn sống, ba mẹ cũng ngại ý kiến của người lớn. Lúc ấy ba con không nói với ông nội con, về sau bị ông con biết, gọi vào phòng làm việc mắng cho một trận."

Trần Sơn Tuyết kể: "Tối qua ba con tâm sự với mẹ cả đêm, ông ấy nghe con đợi ở ngoài thì lải nhải kể hết từ đầu tới cuối, còn không yên tâm chạy vào phòng con mấy lần. Hỏi mẹ có nói gì với con không, hỏi hết cái này đến cái kia, còn hỏi bình thường con có kể gì với mẹ không."

"Sáng nay còn giục mẹ gọi điện hỏi này." Bà nói xong lại cười: "Đang ngồi bên cạnh đây, nghe trộm mẹ con mình nói chuyện."

Túc Tri Hành ngồi cạnh Trần Sơn Tuyết ho một tiếng: "Đừng nói linh tinh, anh không nghe lén, anh nghe công khai."

Trần Sơn Tuyết: "Rồi rồi, anh công khai nghe lén."

Bên kia hẳn đã đổi thiết lập giọng nói, Túc Mạc có thể nghe được ba mẹ đang tranh luận, và tiếng của ba ở rất gần. Lúc đầu cậu không nghĩ nhiều, giờ nghe xong lại có cảm giác thật khác lạ, giống như một tảng đá lớn đã được đặt xuống, cả người nhẹ nhõm hơn.

Trần Sơn Tuyết nói chuyện xong với con trai mới cúp máy, bà dịu dàng bảo: "Nếu anh lo thì đáng lẽ tối qua không nên kéo Tiểu Úc vào phòng nói chuyện, làm con nó sợ như vậy."

Túc Tri Hành nói: "Chứ chẳng lẽ lại kéo Mạc Mạc vào? Ai biết thằng ranh Úc Trăn kia tăm tia con trai anh bao lâu rồi, chẳng lẽ anh lại không hỏi?"

Trần Sơn Tuyết: "Vậy lỡ là con mình thích trước thì sao?"

Túc Tri Hành tạm ngừng: "Vậy cũng vẫn phải hỏi, kiểm định cho con trai. Con mình đơn thuần, anh sợ thằng bé bị ức hiếp, không được à?"

"Chuyện của đám thanh niên, anh quản cho lắm vào, xong lại bắt em gọi cho con hỏi ý. Quan tâm thế thì sao không hỏi thẳng con luôn?" Trần Sơn Tuyết đập ông một cái: "Các con nó thích nhau thế nào anh cũng thấy rồi, cho tụi nhỏ chút không gian đi."

Túc Tri Hành: "Hai đứa nó chênh lệch tuổi tác, mà không phải chỉ kém vài ba tuổi. Úc Trăn lớn hơn con mình nhiều như thế, cứ xem như là trưởng thành đắn đo nhiều hơn con trai đi, nhưng vấn đề này có cần phải giấu giếm chúng ta không? Anh chỉ là lo con còn nhỏ bị người ta lừa thôi mà."

"Chính vì Úc Trăn lớn hơn Mạc Mạc đấy. Thằng bé đã có sự nghiệp, góc độ suy nghĩ không thể giống con mình được. Người cẩn thận trưởng thành như vậy lúc xử sự sẽ có lo nghĩ của mình, đương nhiên phải nghĩ nhiều hơn con mình rồi, thằng bé cũng chỉ nghĩ cách thăm dò ý kiến của vợ chồng mình thôi mà. Úc Trăn không hiểu biết vợ chồng mình, dù đã hẹn hò với Túc Mạc được một thời gian rồi mà nó vẫn chấp nhận chịu đựng, từ từ lại, tiến hành theo chất lượng để chúng ta đồng ý. Thằng bé thật sự thích con mình mới tốn hết tâm tư để đảm bảo tương lai cho tình cảm này, chỉ là quá cẩn thận thôi, chứ bản chất không xấu."

Trần Sơn Tuyết nói: "Mạc Mạc thì không nghĩ nhiều như vậy, con nó muốn nói, nhưng cũng sợ ba mẹ không thích, nên mới cùng chung ý tưởng. Thật ra hai đứa nhỏ cũng chỉ là để ý cái nhìn của vợ chồng mình thôi. Nếu lúc mới về hai đứa nó đã nói với anh là đang hẹn hò, liệu anh có còn quý Tiểu Úc như bây giờ không?"

Túc Tri Hành: "Anh đâu có xấu tính như thế."

Trần Sơn Tuyết: "Không xấu tính như thế? Thế sao còn hỏi hết chuyện này đến chuyện kia?"

Túc Tri Hành bị vợ nói, cảm thấy ấm ức: "Em biết cũng chẳng nói với anh."

"Em báo trước cho anh rồi còn gì? Kết quả anh muốn hỏi ID của Mạc Mạc xem có bị lừa không, biết con trai đang yêu đương thì lại muốn biết thêm nhiều nữa. Cái tính lo thái quá của anh bao năm rồi vẫn không đổi." Trần Sơn Tuyết bị chọc tức tới nỗi phì cười: "Lăn qua lăn lại rồi mới nhớ hỏi ý kiến con. Sáng thì giả vờ giả vịt, giờ lại không dám gọi điện bắt vợ gọi, có sai không?"

Túc Tri Hành không nói nữa, lát sau lại hỏi: "Thế con bảo gì? Em tiết lộ một chút đi."

Trần Sơn Tuyết: "Anh nghe lén hết rồi còn gì?"

Túc Tri Hành: "..."

-

Túc Mạc nói chuyện với Trần Sơn Tuyết xong chuẩn bị ngủ trưa, trước khi ngủ mới nhận được tin nhắn của Úc Trăn. Thứ Hai có nhiều việc, buổi sáng Úc Trăn có cuộc họp, cho tới vừa rồi mới xong, thấy thông báo hội gặp mặt trong nhóm chat thì trả lời cuối tháng có rảnh, đến lúc đó cả hai cùng đi.

Buổi chiều phòng thí nghiệm nhiều việc, Túc Mạc và đàn anh Chu ngâm mình bên trong rất lâu, làm xong cậu mới nhớ trả lời tin nhắn của Úc Trăn.

"Túc Mạc, vội thì cất đồ vào đi, đợi anh ăn tối xong về thu dọn..." Đàn anh Chu ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa hay thấy Úc Trăn ở cửa ra vào: "Chào ngài Úc."

Úc Trăn gật đầu: "Hai người xong việc chưa?"

Đàn anh Chu: "Xong rồi ạ, ngài ở đây chờ một lúc, chắc em ấy đang thu dọn vật liệu."

Úc Trăn: "Không vội, tôi ở đây."

Một lúc sau Túc Mạc đi ra, bàn giao một ít việc với đàn anh rồi về cùng Úc Trăn.

"Anh đợi lâu không?" Túc Mạc hỏi.

Úc Trăn: "Không, anh mới đến thôi, chiều có chút việc phải ra ngoài."

Túc Mạc nghi hoặc nhìn anh.

"Anh về nhà nói chuyện với ba mẹ anh, chuyện của chúng mình, nên hơi mất thời gian chút." Úc Trăn xoa đầu cậu: "Trước đó họ vẫn luôn hỏi chừng nào anh dẫn em về ra mắt, anh nói đợi một thời gian nữa."

Túc Mạc ngập ngừng: "Ba mẹ anh ạ?"

"Ừ." Úc Trăn nói: "Chừng nào em muốn đi thì mình đi."

Túc Mạc nhận thấy sự mỏi mệt trên khuôn mặt Úc Trăn, nghĩ đến hôm nay anh người yêu chạy đi chạy lại hai đầu, cậu bỗng nói: "Em đói rồi."

Úc Trăn nhìn cậu: "Vậy mình về luôn không đi dạo nữa, anh đặt mua nguyên liệu rồi, về nấu cho em."

Túc Mạc nói: "Thế lâu lắm, mình ra ngoài ăn đi."

Úc Trăn lập tức đổi sang đặt bàn nhà hàng: "Thế bạn trai muốn ăn gì nào?"

Hai người bước từng bước bên nhau, dần rời khỏi tòa thí nghiệm.

Đàn anh Chu gọi cơm hộp, thấy hai người kia đi rồi mới về phòng thí nghiệm tiếp tục gặm số liệu, một lúc sau nhận được cuộc gọi của ông anh họ Chu Khoa.

"Gì? Cuối tháng sau?" Đàn anh Chu nói: "Chuyện cuối tháng sau sao tôi biết được, chắc là không có việc gì? Ông muốn làm gì?"

"Cái gì cơ? Hội gặp mặt game!? Chu Khoa ông một vừa hai phải thôi, tham gia hội gặp mặt thì đóng cửa một hôm là được rồi? Ông có biết giờ tôi bận thế nào không mà bắt tôi trông tiệm?"

Giọng nói ngứa đòn của Chu Khoa vang lên: "Khụ khụ, đóng cửa ngày nào là thiệt tiền ngày đó."

"Anh lo chú không có thời gian nên hẹn trước hẳn một tháng còn gì... Em trai ngoan, giúp người phải giúp đến cùng, đến lúc đó anh mời chú ăn cơm. Có lương luôn nhé! 1 ngày 1000 tinh tệ ok không?"

Đàn anh Chu: "..."

Hẹn trước cái đầu ông!

Tuần này trôi qua rất nhanh, thỉnh thoảng buổi tối Túc Mạc sẽ vào game đánh phó bản với đám Hồng Quả Quả, trong game toàn là thông tin về buổi họp mặt. Dù sao cũng là sự kiện offline đầu tiên của Thiên Hoàn, được quảng bá rất rầm rộ, vào game còn xuất hiện cả kết nối đăng kí tham gia, trong sự kiện sẽ tiết lộ vô số thông tin về những cập nhật sắp tới.

Túc Mạc chủ yếu là quan tâm khâu tiết lộ của đầu não, nghe nói là về hướng cải tiến cho kỳ văn 6 tháng cuối năm, cấp bậc mới, trang bị mới, các loại khiêu chiến mới, đủ khiến cậu tò mò.

Hệ thống kỳ văn của Thiên Hoàn đã phát triển thành một đặc sắc, đầu não làm hệ thống vận hành chính, lên kế hoạch cho game, cũng bị người chơi hận thấu xương. Nhưng hận thì hận, chỉ cần hoạt động làm tốt, phần thưởng đủ nhiều, cho dù đầu não có tiếp tục diễu võ giương oai thì "quan hệ cha con" mong manh giữa người chơi với tổ kế hoạch của game vẫn được chữa trị tạm thời.

"Tóm lại mấy anh định đi à?" Hồng Quả Quả hưng phấn nói: "Thế thì tốt quá, đến lúc đó 5 người bọn mình gặp offline luôn."

Chỉ Qua: "Từ trường em sang cũng khá xa, chắc sẽ thuê phòng ở gần đó vài ngày. Bạn em cũng muốn đi quanh khu trung tâm chơi, em thì muốn tới xem đại học Thủ Đô, không biết trường có cho sinh viên bên ngoài vào không."

"Khu trung tâm đúng là có rất nhiều chỗ để chơi, mấy đứa mà thiếu hướng dẫn viên du lịch thì cứ tìm anh!" Hồng Quả Quả tự đề cử: "Đại học Thủ Đô anh còn lạ gì! Thường thì không cho người ngoài vào trường, nhưng đăng kí xong có thể vào một lúc, nhưng hầu hết vẫn là khu vực cấm."

Thanh Phong: "Hình như bang Trái Cây cũng định tổ chức gặp mặt, nghe nói anh Mướp Đắng bao nguyên một cái khách sạn."

"Đù má, anh Mướp Đắng đúng là giấu nghề nha!" Hồng Quả Quả nói: "Chẳng trách ban nãy còn hỏi bọn mình có cần đặt phòng không, nếu chưa đặt thì ổng có thể giúp một tay."

Úc Trăn hỏi: "Thế các cậu đã đặt phòng chưa?"

"Em ở ngay cạnh đại học Thủ Đô rồi nên không cần. Thanh Phong với Chỉ Qua chắc cần đó, hai đứa nó ở xa hơn." Hồng Quả Quả nói: "Hai người đã đặt phòng chưa?"

Thanh Phong: "Tôi đang xem phòng đây, nhưng cái khách sạn ở gần nhất khó đặt quá, nghe nói kín chỗ rồi."

Hồng Quả Quả: "Nhiều bang lớn tranh thủ tổ chức offline luôn mà, khách sạn quanh đó bị bao hết rồi."

Chỉ Qua hỏi: "Cái gần nhất hả? Có phải Phi Khung không? Em mới gửi yêu cầu đặt, nhưng chưa được duyệt."

"Bọn tôi cũng ở gần đại học Thủ Đô." Úc Trăn nói: "Cho tôi mã số đơn đặt phòng của các cậu đi."

Thanh Phong oa một tiếng: "Anh Hành quen biết với người của Phi Khung à?"

Úc Trăn giải thích: "Ừ, có thể giúp các cậu đi cửa sau, họ luôn để lại một ít phòng dự trù, tính an toàn cũng cao."

Bàn xong vụ khách sạn, Thanh Phong và Hồng Quả Quả bỗng đổi sang bàn về mấy hoạt động sẽ diễn ra trong hôm đó: "Em nghe nói họ mời nhiều đại thần trên bảng xếp hạng lắm, có thể sẽ tổ chức thi đấu offline để giải trí, kiểu đánh 1v1 ấy. Mấy anh đã nghe chưa?"

"Có." Hôm đó Túc Mạc trả lời email xong, chăm sóc khách hàng đã gửi tới một danh sách hoạt động, bên trong có một cái là thi đấu giải trí. Nhà phát hành đã cân nhắc rất nhiều chi tiết, đến lúc đó sẽ tổ chức cho người chơi trên bảng xếp hạng đấu 1v1 vui chơi với người qua đường, quay ID ngẫu nhiên ở hiện trường, mà người chơi trên bảng xếp hạng cũng đông, chưa chắc đã bốc phải cậu.

Thời gian tổ chức khá dài, nhà phát hành cũng chỉ công bố một vài hoạt động đã được xác định, không hề tiết lộ những chi tiết khác, có khi sẽ còn điều chỉnh lại.

Cuộc sống của Túc Mạc vẫn là tối rảnh thì vào game chơi. Chớp mắt đã tới thứ 6, Túc Mạc định chiều nay về nhà sớm, kết quả buổi trưa bỗng nhận được tin nhắn của thầy hướng dẫn, bảo cậu chiều tới văn phòng một chuyến, có chút việc cần nói.

Túc Mạc tới văn phòng còn gặp thầy Lưu, chủ nhiệm ngành chế tạo máy móc.

Túc Mạc tưởng là họ tìm cậu vì cuộc thi nào đó, không ngờ thầy hướng dẫn lại đưa cho cậu một lá thư mời, đến từ sở nghiên cứu số 1 của Sao Thủ Đô.

"Em vẫn chưa tốt nghiệp, đây là thư mời sau tốt nghiệp mà?" Túc Mạc do dự hỏi.

"Hồi trước sở đã mời em một lần, nhưng lần đó em từ chối, nhường cơ hội cho đàn anh." Chủ nhiệm Lưu cười nói: "Dù là thực tập hay gia nhập tổ dự án thì sở nghiên cứu số 1 rất hiếm khi mời sinh viên đang học. Năm ngoái em từ chối, có một vài kĩ sư bên đó hỏi thăm tình trạng của em, hẳn là đàn anh của em liên tục đề cử. Tuy em không có nhiều thành tựu ở lĩnh vực chế tạo máy, nhưng các lý thuyết của em luôn được rất nhiều bên sử dụng trong thí nghiệm, sở thật sự rất coi trọng luận văn của em."

Túc Mạc nói: "Nhưng đó chỉ là luận văn..."

Thầy hướng dẫn cũng nói: "Dự án năm ngoái em với Tiểu Chu làm đã giành giải thưởng, lúc ấy có rất nhiều nhân viên nghiên cứu của sở số 1 có mặt. Còn đang là sinh viên mà em và Tiểu Chu đã hoàn thành thành tựu mà rất nhiều người mấy năm cũng không đạt được, bên sở không muốn bỏ lỡ nhân tài, cân nhắc về nhiều mặt quyết định gửi thư mời cho em lần nữa."

Trước đó, cùng một cơ hội đưa tới trước mặt Túc Mạc, cậu từ bỏ.

Gần 1 năm trôi qua, lời mời trở lại với cậu. Túc Mạc rất xuất sắc về mặt lý thuyết, nhưng vĩnh viễn chỉ dừng lại ở đó. Rất nhiều lý thuyết cậu không thể tự chạy máy để kiểm chứng, thậm chí vì thế mà cậu đã phải từ bỏ rất nhiều ý tưởng, nhất là trong các thí nghiệm gần đây, cậu cảm thấy bế tắc. Thể chất là một lằn ranh quá lớn, không thể làm thực nghiệm ngăn cản cậu thăm dò nhiều loại trường hợp, cậu không thể tạo ra dàn khung mới, chỉ có thể tiếp tục sáng tạo dựa trên cái cũ, nhưng cũ chung quy vẫn là cũ.

Một vài công thức dù có xuất sắc thì cũng sẽ bị dàn khung kéo đổ.

Túc Mạc nhận thấy một vấn đề, thật ra không thể sử dụng máy là một loại tiếc nuối, mà tiếc nuối qua đi lại trở thành trốn tránh. Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn chịu nỗi khổ thể chất, dù có xuất sắc đến mấy, cậu cũng vì thể chất của mình mà có một sự bất lực. Chúng được phóng đại vô hạn, tới mức cậu từ bỏ cơ hội học tập vươn tay là chạm được, chỉ muốn ở lại vòng an toàn của mình, làm việc mình tự nhận là giỏi nhất.

Cậu không có cảm giác an toàn, và cũng không cam lòng.

Nhưng giờ cậu có khả năng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ vượt qua cánh cửa thể chất mà vô số người cho rằng không thể kia. Dù ngày đó còn chưa biết, Túc Mạc lại khó để không khát vọng.

Cậu không còn là đứa trẻ sống ngày nào hay ngày đó, giờ cậu đã có tương lai.

Cậu có thể vì ước mơ của mình mà xông lên trước.

Chủ nhiệm Lưu thấy Túc Mạc không nói gì, tưởng là cậu lại định từ chối, cố gắng khuyên nhủ: "Nghe nói sở nghiên cứu số 1 lại mở mấy dự án, ngoài máy đăng nhập ra thì gần đây họ còn đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực y tế, nói là có đột phá mới ở một căn bệnh quan trọng, còn thiết kế máy chữa bệnh mới, chẳng phải trước kia em..."

Túc Mạc cầm thư mời trong tay thầy hướng dẫn: "Em muốn suy nghĩ thêm một thời gian rồi trả lời thầy, có được không ạ?"

Chủ nhiệm Lưu sững sờ.

Thầy hướng dẫn mừng rỡ, vội nói: "Không thành vấn đề, vẫn còn hai ba tháng nữa mới tới thời gian chiêu thực tập của họ, em có thể từ từ cân nhắc. Nếu đã xác định thì cứ phản hồi theo địa chỉ trên đây là được."

Thầy hướng dẫn và chủ nhiệm Lưu thấy vậy rất mừng. Túc Mạc là sinh viên ưu tú của đại học Thủ Đô, sinh viên có thành tựu tốt hơn chính là tấm gương sáng cho người khác noi theo, nhất là đứa bé Túc Mạc này, quá thông minh. Nếu không phải bị thể chất giới hạn thì có lẽ giờ cậu đã là thiếu niên thiên tài vang danh Tinh Minh, là đối tượng ưu ái của vô số sở nghiên cứu.

Bọn họ lo cho sức khỏe của học trò, lại rất rất kì vọng đứa nhỏ sẽ có được thành tích tốt hơn.

Thầy hướng dẫn và chủ nhiệm Lưu nói cho Túc Mạc nghe rất nhiều ưu điểm của sở nghiên cứu số 1, cố gắng chọn những thứ Túc Mạc sẽ có hứng thú để kể, hơn một tiếng sau Túc Mạc mới tìm được cơ hội ra về. Úc Trăn ở cổng trường đợi cậu, thấy Túc Mạc ra hơi trễ thì hỏi: "Dự án có vấn đề à?"

"Không, là thư mời thực tập của sở nghiên cứu số 1." Túc Mạc lấy thư mời cho anh xem: "Em với thầy nói chuyện này.

Úc Trăn nhìn thư mời trong tay cậu: "Em nghĩ kĩ chưa?"

"Ừm." Túc Mạc nói: "Cũng đại khái rồi, nhưng vẫn muốn nghĩ thêm nữa."

Úc Trăn hỏi: "Nghĩ cái gì nữa."

Túc Mạc: "Nghĩ về tương lai."

Úc Trăn nghe vậy, ánh mắt trở nên mềm mại vô cùng: "Vậy đúng là nên nghĩ thật cẩn thận."

Túc Mạc nghiêng đầu nhìn anh, im lặng nắm tay người yêu.

Sau khi về nhà, Túc Mạc nói chuyện này cho ba mẹ, nhận được sự ủng hộ của cả hai. Ba mẹ cậu cũng làm nghiên cứu, biết con trai có đam mê để theo đuổi đương nhiên là nhiệt liệt ủng hộ.

Trần Sơn Tuyết: "Làm nghiên cứu chế tạo máy móc có phải sẽ cần rất nhiều linh kiện không?"

"Cũng bình thường ạ." Túc Mạc nói: "Tùy dự án."

Úc Trăn nói: "Sở nghiên cứu số 1 thường tập trung vào các loại máy cỡ lớn."

Túc Tri Hành nói: "Hai nhà kia mình vẫn để trống nhỉ, lâu lắm rồi không thu dọn. Nếu phòng thí nghiệm trong nhà bé quá thì đổi một căn thành phòng thí nghiệm đi, về sau con làm nghiên cứu cũng tiện."

Úc Trăn nói: "Cháu có thể giúp một tay xây dựng phòng thí nghiệm, phê duyệt an toàn cho máy móc cũng không khó xin."

Những năm qua Túc Mạc có rất nhiều tiền tiết kiệm và tiền thưởng, nghe mọi người bảo xây phòng thí nghiệm, cậu cũng muốn: "Con muốn mua máy đo lường mẫu KL, hồi trước phòng trong nhà nhỏ quá nên không mua. Trong trường con có cái này, dùng rất tốt."

Túc Tri Hành rất là hào phóng: "Mua."

Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh nghe ông bà chủ nói chuyện, viết viết gạch gạch trên sổ chi tiêu gia đình, nhìn danh sách liệt kê ra, dù biết nhà mình giàu, nhưng thói quen tiết kiệm của Nhạc Nhạc vẫn khiến nó không nhịn được tính toán, bọn họ xài nhiều tiền thật đấy!

Cơm nước xong Úc Trăn không về ngay mà cùng Túc Tri Hành và Túc Mạc đánh bài.

Nhà họ Túc buổi tối vô cùng náo nhiệt, Trần Sơn Tuyết và Nhạc Nhạc đã cùng nhau lên Tinh Võng xem các dụng cụ bài trí phòng thí nghiệm, ba người đàn ông bèn tụ lại chơi đấu địa chủ truyền thống của Hoa Hạ.

"Mạc Mạc đã đo nhiệt độ chưa?" Túc Tri Hành đột nhiên nhớ ra.

Nhạc Nhạc trả lời: "Rồi ạ! Buổi tối là bình thường!"

Đợt này nhiệt độ cơ thể Túc Mạc rất phập phồng, trưa mấy hôm trước còn đột ngột sốt cao. Máy báo động bên trường gửi tin cho Trần Sơn Tuyết và Túc Tri Hàn làm cả hai hết hồn, chạy tới đã thấy Úc Trăn đang nói chuyện với bác sĩ Ngô, nói là hiện tượng bình thường. Nhiệt độ cơ thể thất thường là dấu hiệu Túc Mạc đã tiến vào giai đoạn khôi phục. Tình huống này năm ngoái cũng có, khi đó nhiệt độ cơ thể Túc Mạc cũng lúc cao lúc thấp, còn thường xuyên sốt nhẹ.

Sự cố này khiến hai vị phụ huynh sợ hãi vô cùng, phải luôn theo dõi tình trạng cơ thể Túc Mạc.

Túc Mạc lại cảm thấy ba mẹ có hơi quá khoa trương, cậu sốt nhanh mà hạ sốt cũng nhanh. Năm nay cậu cảm nhận rõ là sức khỏe đã khá hơn nhiều, trước kia thoát game xong còn phải ngồi nghỉ một lúc lâu, cảm giác cơ thể nặng nề rõ rệt, nhưng năm nay lại hiếm khi xuất hiện tình trạng uể oải kiệt sức đó, thỉnh thoảng cậu còn thấy sức lực dồi dào.

Bác sĩ Ngô nói đây là biểu hiện bình thường khi thể chất khôi phục, bởi não bộ sinh động khiến các cơ quan trong cơ thể bị ảnh hưởng, sản sinh đủ loại phản ứng cộng hưởng. Nếu có phản ứng quá kịch liệt hoặc cơ quan nào không theo kịp thì sẽ xuất hiện tình trạng sốt, cảm lạnh, đau đầu, vân vân.

Năm nay tốt hơn nhiều, ít nhất cậu không chảy máu mũi.

Túc Mạc nghĩ đến năm ngoái vì chảy máu mũi mà cậu làm bẩn mấy bộ quần áo của Úc Trăn.

Bà Trình đã chuyển từ nhà cũ về đây, căn hộ ở khu bên này cũng đã được dọn dẹp, Úc Trăn mà ở lại nhà Túc Mạc muộn thì sẽ tới chỗ bà Trình ngủ. Trần Sơn Tuyết và bà Trình có quan hệ rất tốt, Trần Sơn Tuyết nấu ăn ngon, lại nghe tin mấy năm nay sức khỏe bà Trình xuống dốc, hễ rảnh là sẽ để Nhạc Nhạc mang canh bổ sang cho bà.

Lúc đánh bài thì thời gian trôi qua rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã 10 giờ hơn, Úc Trăn về nhà, Túc Mạc đi uống thuốc rửa mặt.

Lúc đánh răng còn không quên nhắn tin với bạn trai.

- Mo: Mấy hôm tới anh ở bên này à?

- Úc Trăn: Ừ, mai cùng đi ăn sáng nhé?

- Mo: Dạo này mẹ dậy sớm lắm, đang bắt chước công thức của tiệm bán đồ ăn sáng, nói là muốn ăn thì mẹ sẽ làm cho.

- Úc Trăn: Vậy anh chỉ có thể hẹn cơm trưa thôi. Mai ra ngoài chơi không? Tới nhà máy linh kiện ở ngoại thành, nghe nói mới có một nhóm linh kiện cũ.

- Mo: Mẫu nào vậy?

Trong phòng tắm, Túc Mạc xác định hành trình ngày mai với bạn trai. Cậu đánh răng xong, đặt quang não xuống mới chú ý trong nước ấm súc miệng có tơ máu.

Túc Mạc sửng sốt, thò tay nhấn thử, phát hiện lợi hơi chảy máu.

Chú ý tới vấn đề, Túc Mạc thu dọn, đi ra ngoài: "Nhạc Nhạc, cậu đo lại cho tớ đi, tớ có triệu chứng chảy máu này."

Nghe được triệu chứng chảy máu, Nhạc Nhạc phóng vèo đi lấy dụng cụ, Trần Sơn Tuyết đang đọc báo cũng bỏ xuống, vội vàng đi tới xem xét: "Chảy máu ở đâu? Để mẹ xem nào."

Túc Tri Hành cũng đứng dậy: "Để ba lấy thuốc khẩn cấp."

Túc Mạc há miệng, để ý thấy mẹ đột nhiên tái mặt.

Cậu đang định hỏi thì chợt nhận ra, ban nãy đánh răng xong miệng thơm ngát, giờ mở ra mới thấy đầy vị rỉ sắt, có vẻ chảy nhiều máu hơn cậu nghĩ. Trần Sơn Tuyết đã vội vàng lấy dụng cụ y tế bông băng cầm máu cho cậu, lau mãi lau mãi, cũng uống thuốc cầm máu rồi, tình trạng chảy máu vẫn không có dấu hiệu ngừng.

Nhạc Nhạc lấy máy ra đo lại, trong mấy phút chờ đợi kết quả, Túc Mạc xuất hiện tình trạng chảy máu mũi.

Buổi tối hôm nay cậu mới nghĩ lần này không chảy máu mũi, ai biết tới đêm triệu chứng chảy máu còn mãnh liệt hơn, dần vượt ngoài tầm kiểm soát. Chỉ một lúc sau, máy chữa bệnh kêu inh ỏi cảnh báo các loại chỉ số bất thường, Túc Tri Hành ngồi không yên, lập tức gọi xe cấp cứu của trạm y tế số 3, còn liên lạc với bác sĩ Ngô.

Báo cáo của máy chữa bệnh đã truyền tới bên bác sĩ, bác sĩ Ngô thấy thế cũng ngạc nhiên: "Tôi qua trạm y tế ngay, vào trong phải lập tức lấy máu xét nghiệm."

Rồi ông hỏi uống những loại thuốc nào.

Nhạc Nhạc nhớ rõ, tên và liều lượng đều cực kì chính xác, thậm chí còn báo cáo cả giờ uống thuốc và liều lượng mỗi lẫn.

Cả quá trình Túc Mạc vẫn luôn tỉnh táo, đến mức tới giờ đi ngủ mọi ngày rồi cậu vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Đây là lần đầu tiên cậu tỉnh táo ngồi trên xe cấp cứu, thậm chí còn rất bình tĩnh nhắn tin cho Úc Trăn.

Anh người yêu thấy cậu mãi không trả lời còn nhắn liên tiếp vài tin hỏi em ngủ rồi à?

Một lúc sau bên kia cũng nhận được cảnh báo từ máy chữa bệnh, nhắn tin liên tục hỏi thăm. Lúc này Túc Mạc mới nhớ hồi năm ngoái khi tình trạng của cậu liên tục lặp lại, Úc Trăn đã kết nối quang não của anh với máy chữa bệnh, có vấn đề là anh sẽ nhận được thông báo ngay.

Túc Mạc ngồi trong xe cấp cứu an ủi bạn trai, nói với anh về triệu chứng chảy máu, còn nói đang trên đường tới trạm y tế, để anh đừng quá lo lắng.

Trong lúc đó Trần Sơn Tuyết và Túc Tri Hành mặt mày nặng nề, Túc Tri Hành nắm tay con trai: "Đừng sợ, sắp tới trạm y tế rồi."

Túc Mạc đặt quang não xuống, nhìn ba mẹ bên cạnh.

Não bộ cậu đang rất tỉnh táo, nhưng mọi người lại vẫn lo lắng cho cậu.

Đã nhiều năm như vậy, Túc Mạc quen với việc một mình tới trạm y tế, đối mặt với người máy y tá trên xe cấp cứu cậu cũng chưa từng sợ hãi, nhưng thấy sự ân cần trong mắt cha mẹ, cậu bỗng có cảm giác rất khó tả.

Cậu cảm thấy mình không nên ốm, cậu hi vọng mình có thể khỏe lên thật nhanh.

Cậu không sợ, cũng hi vọng người xung quanh không cần sợ hãi.

Úc Trăn sao lại không lo cho được, biết tình huống xong lập tức ra cửa.

Lúc anh chạy tới, bạn trai đang ngồi trong phòng khám của bác sĩ Ngô, mới rút máu xong đang đợi kết quả. Bác sĩ Ngô thì mặt mày nghiêm trọng nhìn các loại báo cáo mà dụng cụ gửi tới, dường như gặp một vài vấn đề khó giải quyết.

Túc Mạc đã ngừng chảy máu, trong phòng khám ấm áp vẫn mặc chiếc áo dày sụ.

Vị máu tươi trong miệng chưa tan, nói chuyện vẫn sẽ lẫn chút hương vị: "Em đã nói đừng lo rồi mà?"

"Có đau đầu không?" Úc Trăn hỏi.

Túc Mạc đáp: "Không đau, em rất tỉnh táo."

Chờ kết quả là quá trình dài đằng đẵng, Túc Tri Hành đi theo y tá tới phòng xét nghiệm, Trần Sơn Tuyết và bác sĩ Ngô trao đổi tình trạng của Túc Mạc trong thời gian qua. Úc Trăn ngồi cùng cậu, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của bạn trai, chú ý tới đầu ngón tay vẫn còn vết máu khô.

Trái tim lo lắng của Úc Trăn không thể yên bình lại, tới bệnh viện lại càng thêm nặng nề, chỉ có nắm chặt tay Túc Mạc thì cảm giác khủng hoảng ấy mới giảm bớt.

"Vẫn chơi quang não à?" Úc Trăn thấy cậu lại xem nhóm chat. Tối nay họ không online, nhưng tin tức liên quan tới game vẫn luôn tràn đầy.

Túc Mạc hơi tựa vào người anh: "Mướp Đắng bảo tối hôm offline đó sẽ tổ chức tiệc."

Úc Trăn nắm tay cậu, cảm giác tay Túc Mạc mãi không ấm lên: "Vậy em phải mau khỏe lên, anh đưa em đi."

Tất cả báo cáo được đưa tới phòng làm việc của bác sĩ Ngô, hàng mày của ông vẫn luôn nhíu chặt không thể thả lỏng. Ông nặng nề nói với Trần Sơn Tuyết: "Mau làm thủ tục nằm viện, tình huống của cậu bé có hơi đặc biệt, ngày mai cần phải khám lại toàn bộ."

Trần Sơn Tuyết sửng sốt: "Vâng, tôi đi ngay."

Bác sĩ Ngô lại nhìn hai người ở cách đó không xa đang tựa vào nhau, một lúc sau ông liên hệ các bác sĩ chuyên khoa khác.

Nhìn số liệu lít nha lít nhít trên màn hình, tâm trạng ông nặng nề vô cùng.

Tại sao lại đột ngột như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play