Chỉ huy vừa mở miệng, mọi người trong đội như tìm được cứu tinh.

Sự lo lắng lập tức biến mất, như thể chỉ cần chỉ huy lên tiếng thì chuyện đó chắc chắn sẽ hoàn thành.

Thanh Phong: "Anh, lần đầu tiên em thấy hình tượng của anh cao lớn như vậy."

Túc Mạc lục kho vũ khí: "Ồ, vậy trước kia không cao lớn?"

Thanh Phong đổi giọng ngay: "Hôm nay anh cao lớn hơn hôm qua."

Chỉ Qua gửi tọa độ cho Túc Mạc, gửi xong cô lại nói: "Bọn em đều không có mồi câu, Apple với Ngô Liêu đã đi tìm NPC trong thôn, mồi câu cũng là vấn đề."

"Không cần tìm NPC." Túc Mạc nhận được tọa độ bèn đánh dấu lên bản đồ.

Hồng Quả Quả nằm dưới đất nghe thế tự dưng nghĩ đến chỉ số may mắn siêu cao của mình, không khỏi có chút sợ hãi: "... Đừng nói là anh định vứt em cho cá ăn nhé?"

Apple: "... Tôi từng nghe về truyền thuyết lấy Âu Hoàng tế trời để tạo phúc cho mai sau."

2

Những người khác: "...!"

Phải nặng đô vậy sao?

Hồng Quả Quả sâu xa nói: "Apple."

Apple: "?"

Hồng Quả Quả: "Đợi tôi sống lại ông đừng mơ có sữa nữa."

Apple: "... Em xin lỗi em sai rồi ạ."

Túc Mạc nghe vậy cũng không biết phải nói gì: "Tôi có mồi câu, đủ."

Apple lại tắt míc, vừa nghe đại lão có mồi câu, hai người ra ngoài tìm NPC nhanh chóng chạy về. Gấu Nhỏ cần giữ thù hận nên không đi cùng, ngồi tại chỗ canh Hồng Quả Quả. Không tới 5 phút, Túc Mạc đã tới chỗ được đánh dấu.

Nơi này cách làng chài không xa lắm, cũng là bờ biển, chung quanh đầy rẫy đá ngầm, chỉ có vài chỗ đặt chân.

Tới nơi, Túc Mạc không vội ném mồi thả câu, mà tìm chỗ nào đó có đất, lấy từ trong kho binh khí ra một cái xẻng nhỏ đã xếp xó rất lâu, ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất ngay trước mặt đồng đội.

"Đại lão, anh làm gì vậy?" Ngô Liêu không hiểu hành vi này, chẳng lẽ là bí quyết câu cá nào đó?

Túc Mạc xúc một xẻng đất, thản nhiên nói: "Đào mồi câu."

Mọi người: "???"

Đại lão, anh bảo có mồi câu là đào tại chỗ hả!

Hồng Quả Quả ở phương xa nghe được, tuyệt vọng phủ kín con tim: "Anh... Hay là anh cứ vứt em cho cá ăn đi, sau đó cầu nguyện để em được hồi sinh."

Apple cạn lời: "Để em đi tìm NPC, chắc sẽ nhanh h..."

Hắn còn chưa nói hết câu đã thấy Momo đào ra một con giun, lập tức ngậm miệng.

Ngay sau đó, mấy người ở đây được chứng kiến cái gì gọi là đào phát nào trúng phát đó. Cái xẻng nhỏ của Momo như có ma lực thần kì, chỉ một phút đã đào ra mười mấy con giun, như thể đào trúng ổ giun vậy, càng đào càng nhiều. Ban đầu Apple còn định vào thôn tìm NPC mua mồi câu, giờ đã tự giác lấy một cái lọ ra cho đại lão đựng giun.

Ngô Liêu kinh ngạc: "Oa đỉnh thật đó đại ca, cái này là đạo cụ à anh?"

Túc Mạc: "Ừ, trước kia làm nhiệm vụ được cho, dùng để đào mồi câu."

Apple: "Cái đạo cụ này ở đây là đúng đỉnh."

Đoàn người cứ thế đứng dưới ánh mặt trời, nhìn Momo đào giun suốt 5 phút.

Cuối cùng Apple cầm một cái lọ đầy giun, đừng nói là cho Momo câu, để bọn họ câu cũng dư dả.

Đã có mồi câu, tiếp theo là câu cá. Gần như trong kho vũ khí hoặc thanh công cụ của mỗi người đều có cần câu, câu cá lại là kỹ năng tự động học. Cả đám bắt đầu dàn hàng ở bờ biển vàng đầy phong thủy - nơi có thể câu ra Cá Tiểu Phúc theo lời ông lão, chuẩn bị câu cá.

"Đây là lúc để anh cho các em thấy thế nào là kĩ thuật của dân chuyên nghiệp." Ngô Liêu tao nhã vung cần: "Nhớ ngày đó anh còn chơi game khác, từng nhận được danh hiệu cao thủ câu cá, đây là chuyện nhỏ, mọi người nhìn này."

Gã vừa vung cần được một lát, cái phao bên cạnh bỗng giật giật, sau đó người kia thu cần. Một con cá màu đỏ, trông như cá chép nhảy lên, vảy cá sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giãy giụa trong tầm mắt mọi người.

Tiếp đó là một thông báo màu xanh lục hiện lên.

[<Làng Chài Đông Hải> Người chơi Momo khoan thai thả câu trên bờ biển, thế mà câu được <Cá Tiểu Phúc> quý hiếm trong truyền thuyết]

3

[Cá Tiểu Phúc: Loài cá quý hiếm trong truyền thuyết của Đông Hải, có thể mang tới phước lành. Chỉ cần phóng sinh Cá Tiểu Phúc, nó sẽ hoàn thành một nguyện vọng nhỏ của người phóng sinh. (Nguyện vọng sẽ được hệ thống xét duyệt, nguyện vọng không phù hợp với thực tế sẽ không được thực hiện)]

Túc Mạc thu dây câu, cầm lên nhìn: "Trông giống cá chép đỏ nhỉ."

Những người khác: "..."

1

Cá Tiểu Phúc ba trăm năm khó gặp đây ư!? Câu gì dễ vậy???

Đạo cụ câu cá và đào giun của Túc Mạc có từ nhiệm vụ kỳ văn đầu tiên cậu làm ở thôn Tân Thủ. Một cái là xẻng nhỏ chỉ cần đào đất là sẽ ra giun, một cái là cần câu bách phát bách trúng. Hai đạo cụ này có tính thực dụng cực thấp, để trong túi ngày này qua tháng nọ không dùng tới, không ngờ trong nhiệm vụ kỳ văn đoàn đội này lại có đất dụng võ.

Chức năng của cần câu, lúc ở thôn Tân Thủ Túc Mạc đã thử rồi, nó thật sự bách phát bách trúng. Ngoài tỉ lệ câu cá trúng 100% ra, nó còn có thể câu được loài cá theo mong muốn của người chơi, chỉ cần tập trung nghĩ tới loài cá có ở vùng nước đó thì chắc chắn sẽ câu được. Chỉ là hơi tốn tinh thần lực, cần phải hết sức chăm chú câu, vì nghĩ lệch đi một chút là sẽ câu sai cá.

Lúc này Thanh Phong chợt nhớ đến kí ức đã phủ bụi, run rẩy: "Tôi nhớ ra rồi, đại ca hình như là Vua Cá của thôn Tân Thủ."

Vua Cá??

"Thôn Tân Thủ có cái nhiệm vụ kỳ văn phải ra hồ ở thôn Hoa Đào câu Cá Tiểu Linh đó, cái của Hoa Nương ấy." Thanh Phong nhớ lại, ký ức của đoạn thời gian đó tưởng như gần ngay trước mắt: "Lần đầu tôi gặp đại ca cũng là ở cái bè nhỏ trên hồ. Về sau nhờ mua một con Cá Tiểu Linh giá rẻ từ tay đại ca nên tôi mới đi được vào lòng anh ấy."

Hồng Quả Quả nhớ lại: "Hình như tôi cũng có chút ấn tượng. À đúng rồi, Cá Tiểu Linh giá cao ở thôn Tân Thủ đúng không. Tôi nhớ có lính mới không biết gì, bán rẻ đống Cá Tiểu Linh quý hiếm đó."

Chỉ Qua: "Có vụ này à?"

"Đương nhiên là có rồi. Cái kỳ văn ở thôn Tân Thủ đó ai mà chẳng biết, còn phải xếp hàng để nhận, câu muốn tuyệt vọng luôn." Hồng Quả Quả tự hào: "Hồi ấy anh còn tạo clone đi đầu cơ trục lợi cơ, chưa ra khỏi thôn Tân Thủ đã kiếm được một đống tiền, tiếc là về sau trở lại, người anh em tân thủ kia không bán nữa."

Thanh Phong câm nín: "... Quả, cái sạp đó hình như là của đại ca đó."

Hồng Quả Quả: "?"

"Là của tôi. Lúc ấy tôi bán 1 vàng 50 bạc 1 con Cá Tiểu Linh, bị một người có ID là Hồng Quả Quả số 16 mua hết." Túc Mạc thản nhiên tiếp tục vung cần, miệng kể: "Sau đó bán lại với giá 3 vàng một con, bày quán ở ngay bên cạnh chỗ tôi."

Những người khác: "..."

Hồng Quả Quả im lặng, vài giây sau: "Gấu Nhỏ, khiêng tôi qua đó đi, để tôi tế trời cầu phúc."

4

Túc Mạc ném con cá trong tay về biển, một giây sau mở miệng: "Quả, kiểm tra xem bùa hồi sinh dùng được chưa?"

Hồng Quả Quả vẫn còn đang trong trạng thái hoảng loạn, nghe Momo nói câu này, đầu tiên là giật mình, sau đó mới mở túi thử dùng bùa hồi sinh. Bùa hồi sinh trước đó không có phản ứng thế mà lại dùng được, y lập tức sống lại: "Có hiệu quả thật kìa, em sống lại rồi."

Đêm tối có khóa, ban ngày không có khóa.

Cá Tiểu Phúc là cơ chế tiềm ẩn đề phòng người chơi mắc sai lầm, chỉ cần lúc phóng sinh cầu nguyện cho đồng đội có thể sử dụng bùa hồi sinh, tới thời gian ban ngày sẽ giúp đồng đội có cơ hội sống lại.

Túc Mạc nhìn mồi câu: "Vậy thì tốt, câu thêm vài con dự phòng."

Những người khác trong đoàn: "..."

Câu được con thứ nhất, Momo cũng nhanh chóng câu được con thứ hai con thứ ba, cá liên tiếp cắn câu. Loài cá ước nguyện trong truyền thuyết ba trăm năm khó gặp như cá bán đầy ngoài chợ, hết con này tới con khác cắn câu. Cuối cùng mấy người bên cạnh chẳng câu được gì, lựa chọn chạy đi đào mồi câu cho đại lão. Tiếc là họ không có xẻng nhỏ đào là ra giun, Momo dùng hết mồi câu rồi họ cũng không đào ra được nửa miếng mồi.

Cả đám ngồi nhìn Momo lặp đi lặp lại động tác câu cá khô khan, cuối cùng câu được hơn 40 con mới dừng lại, còn cho mỗi người mấy con, nói là giữ lại về sau chết còn có cái dùng.

Vấn đề bọn họ nhức nhối lâu nay bỗng trở nên rất đơn giản, chết đã có Cá Tiểu Phúc làm bùa hồi sinh dự phòng, sáng hôm sau chúng mình lại là hảo hán.

1

Lúc này, Momo hỏi: "Đạo cụ trong cảnh nhiệm vụ có giống đạo cụ trong phó bản không? Mang ra ngoài được không?"

Gấu Nhỏ nói: "Được, mấy thứ trong bản đồ kỳ văn mà mang theo được thì sẽ mang được ra ngoài."

Hồng Quả Quả nhạy bén nhận ra: "Chẳng lẽ anh định..."

Túc Mạc ồ một tiếng: "Thế thì câu nhiều một chút, mang ra ngoài bán giá cao."

1

Những người khác: "???"

Mấy người còn muốn mang thứ này ra ngoài bán lấy tiền!??? Đầu não có biết anh lòng lang dạ thú vậy không?

Hồng Quả Quả cười hí hí: "Nếu vẫn có cơ chế cầu nguyện, vào phó bản kỳ văn đạo cụ bị cấm dùng nhưng không có khóa thì tìm chỗ nào đó phóng sinh cá là ngon rồi. Nó kiểu như là đạo cụ cấp cứu dùng một lần ấy. Cái này bán giá cao được nha!"

Y lập tức bắt lấy cơ hội, nịnh nọt: "Anh câu nhiều vào, ra ngoài em bán hộ cho, không cần chia tiền."

Túc Mạc cười: "Được."

Hồng Quả Quả: "Em luôn sẵn sàng phục vụ vì đại ca mà."

1

Những người khác: "..."

Thời gian tiếp đó, đại lão nghiện câu cá, còn thử ước rất nhiều điều khác, ví dụ như ước để người bên ngoài có thể vào trong, hoặc là ước boss giải trừ trạng thái ngủ say, đều không có kết quả. Cá Tiểu Phúc có giới hạn nhất định.

Những người khác ngồi nhìn, câu tới cuối, nếu không phải vài phút nữa là tới đêm khuya, chỉ e họ sẽ còn ngồi đây câu tiếp.

Cuối cùng đại lão tiếc nuối thu cần, trong túi không biết đã có bao nhiêu con cá: "Đi thôi, sắp tới đêm tối rồi."

Trở lại hang xương người được một lúc, nhắc nhở đêm tối đã xuất hiện.

Cả đoàn chỉnh đốn rồi xuất phát, đấu với boss một hồi mới phát hiện phòng ngự của nó lại tăng thêm, lượng sát thương chỉ bằng 7-8 phần của đêm trước.

Thanh Phong nói: "Hình như đúng như anh nói, chỉ cần có người chết là phòng ngự của boss sẽ tăng."

Ngô Liêu: "Vậy thì đảm bảo không chết người là được, càng ít người chết thì boss càng đơn giản."

Đêm trước họ đã thử ra 5 kĩ năng cơ chế của boss, cũng có biện pháp đối phó tương ứng, còn lại là đoàn đội rèn luyện phối hợp.

Hồng Quả Quả vừa trị liệu vừa thả cái cây ra ngoài, căn phạm vi để hồi thể lực cho đồng đội, trong tình huống mana dao động không quá nhiều, nó còn giúp chia sẻ đòn roi của boss.

"Có quái nhỏ ngừng đánh để Ngô Liêu kéo đi. Có vòng đỏ tự chạy ra ngoài, nếu gọi Hồng Quả Quả thì Thanh Phong cho cậu ấy đại kiếm trận giảm tổn thương."

Túc Mạc nói tiếp: "Nó phun mực thì tránh sau lưng Gấu, roi xúc tu tự đỡ, xúc tu chụm lại Gấu Nhỏ mở khiên cự sơn."

Một vòng mới, phòng ngự công kích của boss đều tăng, nhưng tổ 7 người đã phối hợp ăn ý hơn.

Trong đoàn đều là người chơi có kĩ thuật có ý thức, tránh kỹ năng chỉ là chuyện nhỏ, dưới lệnh của chỉ huy, họ chuẩn xác thả chiêu bảo vệ đồng đội. Gấu của triệu hoán sư đã đỡ hơn nửa đòn nhả mực, chỉ cần trị liệu sư heal được thì nó chính là một cái khiên trời ban, cho dù không heal kịp thì vẫn có kĩ năng của pháp thuật kiếm vật lý kiếm bảo vệ. Dưới điều kiện như vậy, trị liệu còn là chuyên heal đoàn, nhóm 7 người đứng sát vào nhau tấn công, tuy ăn đòn nhiều hơn, nhưng hiệu suất cao hơn hẳn đứng phân tán.

Cũng không lâu lắm, bọn họ đã đánh boss xuống 75% máu.

Càng về sau, mọi người càng quen với kĩ năng của nó.

Ví dụ như thấy xúc tu của boss chụm lại, Gấu Nhỏ đã biết phải mở khiên cự sơn chống one hit.

Hay thấy boss đổi động tác là phải cảnh giác chuẩn bị có vòng đỏ/ quái nhỏ/ mực.

Phối hợp với phán đoán của Momo, cộng thêm chỉ lệnh sớm, bọn họ tránh kĩ năng càng thêm nước chảy mây trôi, Hồng Quả Quả có cảm giác lần này heal nhẹ nhàng hơn hẳn lần trước.

"Pháp thuật kiếm có vòng, chuẩn bị giội nước biển."

Túc Mạc vừa nói xong, lại chú ý tư thế của boss xuất hiện biến hóa, lập tức nói: "Có thể là quái nhỏ, trước hết dừng tay."

Quả nhiên một giây sau xuất hiện quái nhỏ, Ngô Liêu lập tức xông lên, thu hút thù hận của chúng rồi lôi đi.

Boss này không có đọc giây, biến hóa duy nhất nằm ở tư thế ra chiêu của nó. Ngoài xúc tu chụm lại đập tanker ra, các kĩ năng khác có động tác rất giống nhau, chỉ có cẩn thận quan sát mới phát hiện chút khác biệt. Ví dụ như góc độ giơ xúc tu, hay là thời gian bày tư thế... Biến hóa này cực kì nhỏ còn dễ nhận nhầm, cần chỉ huy cẩn thận quan sát và tiến hành điều động trong thời gian ngắn.

Cùng lúc đó, Túc Mạc cũng chú ý tới một chi tiết cực nhỏ.

Đó là tần suất công kích của boss cao hơn, áp lực mang đến cũng tăng dần, điểm yếu của đội hình hiện tại bắt đầu xuất hiện.

Tần suất cao hơn, đồng nghĩa với CD của kĩ năng phòng ngự sẽ không theo kịp, đồng nghĩa với áp lực của trị liệu tăng gấp đôi, cũng đồng nghĩa các đồng đội phải có phản ứng nhanh hơn. Đồng thời, giá trị mana biến động cũng gia tăng khiến công kích của boss biến ảo khó lường, thậm chí nhiều lần vung roi đánh Hồng Quả Quả. Nếu không phải Huyền Vũ kịp thời giảm tổn thương, e là Hồng Quả Quả sẽ phải chết thêm một lần.

"Đánh tới 51% máu ngừng lại." Túc Mạc lập tức nói: "Bọn mình không thể có sai lầm."

Các đồng đội nghe vậy kinh ngạc, không đánh tiếp sao? Họ vẫn có thể tiếp tục mà.

"Đội hình của bọn mình quá yếu, sau 50% nếu nó cường hóa hoặc tần suất công kích tăng gấp đôi thì Quả sẽ không heal kịp."

Khả năng chịu lỗi thật sự quá thấp, thậm chí nhiều người tử vong sẽ càng tăng độ khó. Trước đó cậu không cân nhắc tới tần suất công kích của boss, tưởng là nó sẽ giữ nguyên tới 50%, kết quả càng về sau nó đánh càng nhanh. Nếu họ không nắm được tình huống kĩ năng dưới 50%, độ khó sẽ là không thể đo lường.

Không đủ lượng trị liệu, tử vong khiến phòng ngự và công kích tăng cao, giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn boss càng mạnh.

Con boss này nên đánh từ từ, không thể đánh nhanh, càng đánh nhanh càng dễ phạm sai lầm.

Nhất là đoàn toàn máu giấy như họ, càng phải cẩn thận.

Đánh tới 51%, Gấu Nhỏ quả quyết lui ra phía sau, Ngô Liêu chạy đầu, cả đoàn duy trì trận hình vọt vào hang động.

Lần này bọn họ đánh rất nhanh, phối hợp tốt nên tiết tấu cũng nhanh hẳn, boss tới 51% máu rồi mà còn chưa hết một tiếng.

Vào trong hang, tập thể nhìn chỉ huy, thắc mắc có phải chỉ huy đã có biện pháp rồi không.

"Nhưng mà bọn mình không đánh thì sẽ không biết kĩ năng như thế nào, dừng như vậy chỉ là kéo dài thời gian thôi mà?" Apple nghi hoặc: "Còn phải thử kĩ năng cho bên ngoài nữa..."

Thanh Phong nói: "Đúng rồi, nếu chỉ có bọn mình làm nhiệm vụ thì còn từ từ đánh được, nhưng bên ngoài đang đợi mà?"

Túc Mạc bổ sung: "Nếu cơ chế của hai boss tương tự, tại sao chỉ có chúng ta phải thử kĩ năng cho họ? Trong trường hợp bên mình đánh 50% trở xuống nguy hiểm hơn, không bằng đi đánh boss thế giới."

Những người khác nghe vậy sững sờ, ừ nhỉ! Bên ngoài chỉ cần đánh xuống dưới 50% là cũng có thể thử kĩ năng rồi!

Túc Mạc mở hệ thống game: "Khả năng chịu lỗi ở bên ngoài cao hơn đoàn mình."

Một đám người lập tức có ý tưởng mới. Chỉ Qua hỏi: "Vậy giờ mình chờ tới ban ngày rồi gửi họ thông tin kĩ năng ạ? Hình như vẫn chưa nói chuyện phòng ngự với bên ngoài."

Lúc ấy chỉ là suy đoán, đến đêm nay họ mới xác nhận phòng ngự thật sự có liên quan tới số người tử vong.

"Không cần." Túc Mạc chọn đổi tài khoản: "Tôi đổi tài khoản ra ngoài, đến đêm tiếp theo sẽ trở lại."

Cậu nói hết câu cũng hóa thành làn khói trắng, biến mất trước mặt đồng đội.

Câu này cũng thông não cho cả đám, ừ đúng rồi!

Bọn họ chỉ cần để một người ở đây canh, những người khác có clone thì có thể ra ngoài xem tình hình mà.

Hồng Quả Quả là người chơi hệ nhiều clone, vừa định chuyển tài khoản thì chợt nhớ ra: "Ủa khoan... Đại ca có nick khác à?"

Thế giới bên ngoài đã tiến vào đêm tối, bóng đêm bao trùm Đông Hải, Chủ Nhân Biển Sâu khổng lồ điên cuồng giết chóc.

Túc Mạc mở mắt ra, số liệu của xạ thủ lần lượt hiện lên trước mặt cậu, không đợi cậu xem kỹ năng, một thông báo đã hiện lên vào khoảnh khắc cậu online.

[(Thanh Nguyên Quan - Trận Pháp) Hành Chỉ Vô Câu mời bạn gia nhập đoàn đội, nhận lời mời?]

4

Như thể đã chờ từ rất lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play