Nhà hàng Bách Thiên Lâu nằm giữa lòng thành phố Bắc Kinh, với kiến trúc truyền thống Trung Quốc: Mái ngói đỏ, vách trắng và cửa sổ trang trí bằng gỗ tỉ mỉ. Một lối đi ngập tràn hoa và cây xanh dẫn thực khách vào khu tiền sảnh.
Trong không gian ấm áp của nhà hàng, mỗi bàn đều có một nồi lẩu nghi ngút bốc khói, mang theo mùi thơm nức mũi của các vị lẩu truyền thống. Những bức tranh cung đình treo trên tường, kết hợp với ánh đèn màu vàng dịu tạo ra một không gian thư giãn, như thể đưa thực khách trở về thời kỳ hoàng tộc phong kiến.
Quản lý của nhà hàng, Tống Khanh đích thân hướng dẫn nhân viên phục vụ những vị khách đặc biệt.
Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga, cặp mẹ con quý tộc nổi tiếng trong giới thượng lưu Trung Quốc. Mỗi người họ đều tỏa ra hào quang quý phái.
"Hân hạnh chào đón quý phu nhân đến Bách Thiên Lâu," Tống Khanh cúi đầu nhẹ nhàng, giọng điệu trầm ấm như tiếng đàn cổ: "Xin mời quý phu nhân hãy theo tôi."
Mọi người đều đã ngồi xuống, nhân viên chuẩn bị dọn trà.
Từ phía cửa chính, một bóng dáng cao ráo bước vào. Jo Hirano, chàng trai với mái tóc nâu đen, mặc bộ suit lịch sự, đôi mắt biết cười cúi người chào. Anh giữ thái độ tự tin nhưng không thiếu phần tôn trọng đối với hai vị phu nhân ở trước mặt.
Tống Khanh bước nhanh về phía anh và nói: "Cậu Jo, chào mừng cậu đến Bách Thiên Lâu. Nhị vị phu nhân đang mong chờ cậu."
Tống Khanh đưa anh về phía bàn tròn ở giữa phòng, nơi bà ngoại Na Vĩnh Hi và mẹ anh, Dương Nguyệt Nga, đang ngồi.
Jo Hirano ngồi vào bàn. Quản lý Tống dặn dò nhân viên mang lẩu lên, nước còn đang sôi sùng sục, bốc lên mùi thơm nồng nàn. Các loại mĩ vị, thịt thà, hải sản và rau củ đều được sắp xếp một cách tinh tế và hấp dẫn.
Na Vĩnh Hi, dù tuổi đã cao, với mái tóc bạc và gương mặt mang dấu vết của năm tháng, vẫn toát lên vẻ đẹp lão thanh cao. Bà nhìn Jo Hirano, "Cháu ngoan của ta, bận bịu tới mức để lão già này đến sớm ngồi chờ."
Jo Hirano nhẹ nhàng cúi mình và mỉm cười, "Cháu ngoại thật đáng trách, mong bà ngoại bỏ qua."
Jo Hirano tận tay cắt từng lát thịt bò tươi ngon trên bàn, đặt vào đĩa cho bà ngoại và mẹ, không chờ đến tay nhân viên phục vụ. Bên dưới ánh đèn dịu dàng, tiếng cười và câu chuyện giữa ba người lan tỏa một không khí ấm áp, đậm tình cảm gia đình.
Bỗng dưng, điện thoại trong túi Jo rung lên. Anh rút điện thoại ra khỏi túi áo, nhìn thấy tên thư ký Kaito hiện lên thì liền nói: "Xin lỗi bà ngoại và mẹ. Con cần ra ngoài một chút," Jo nói với giọng điệu vội vã.
Anh rời khỏi phòng ăn và bước nhanh đến khu vực yên tĩnh hơn. "Kaito, chuyện đó sao rồi?" Jo nhấc máy.
Cuộc trò chuyện diễn ra nhanh chóng nhưng nét mặt anh căng thẳng, điều gì đó khiến anh chau mày, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng. Hai người trò chuyện kéo dài thêm một lúc, sau đó Jo ngắt máy, thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh hít một hơi thật sâu và điều chỉnh tâm trạng trước khi quay lại phòng ăn.
Trên đường trở về phòng, một bóng dáng thanh tú xuất hiện trong tầm mắt anh. Là Cố Từ Hàm, cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo vest dài màu đen với đường sẻ táo bạo ở giữa, mái tóc xoăn bồng bềnh rủ dài, đôi mắt đẹp sâu lắng đang đi vội vã về phía trước.
Bỗng dưng, chiếc nút khóa túi xách trên tay cô bật nắp, Cố Từ Hàm đang định đóng lại cho chặt thì trượt tay làm rơi giỏ xuống đất, một số vật dụng cá nhân rơi rải trên sàn.
Vài người mặc trang phục lịch lãm lao nhanh tới, cúi người xuống nhặt lấy những vật dụng ở dưới đất. Hai người họ vừa nhặt, vừa giơ lên trước mắt Cố Từ Hàm, muốn chứng tỏ mình là người đầu tiên giúp đỡ mỹ nhân.
Jo Hirano tiếp tục hướng về bàn ăn của mình mà không dừng lại, biết rằng đã có người giúp đỡ cô.
Đôi mắt đen láy của Cố Từ Hàm tràn đầy sự ngạc nhiên và một chút khó hiểu. Chỉ với vài món đồ rơi ra, cô hoàn toàn có thể tự tay nhặt lên mà không cần sự giúp đỡ của người khác.
Một cô gái tao nhã mỹ miều diện một bộ đầm dài màu hồng pastel xuất hiện, đang tiến lại gần chỗ Cố Từ Hàm.
Nhìn thấy có vài đàn ông vây quanh Cố Từ Hàm, cô gái nhanh chóng tiến tới giải vây.
"Tiểu Hàm, mấy người này là ai? Cậu có sao không?" Cô gái lo lắng hỏi, mắt nhìn lên xuống kiểm tra, tay kiểm tra đồ đạc quần áo mắt mũi của Cố Từ Hàm.
"Tớ bị rơi đồ, họ giúp nhặt lên." Cố Từ Hàm nhìn Châu Đông Vũ một cách trìu mến.
Châu Đông Vũ gật đầu nhẹ nhàng, cám ơn hai người đàn ông kia rồi kéo tay Cố Từ Hàm rời khỏi.
Châu Đông Vũ, nữ nhà báo trẻ nổi tiếng, với mái tóc dài ngang vai, gương mặt sáng lạng với nét duyên dáng và đầy sức hút. Cô nổi tiếng bởi tài năng và khả năng viết lách sắc bén, sáng tạo trong góc nhìn đa chiều đặc biệt là khi đề cập đến những vấn đề gây tranh cãi.
Trên đường tới bàn tiệc, Châu Đông Vũ điều chỉnh lại giỏ xách rồi đóng nắp cẩn thận giúp Cố Từ Hàm. Mỉm cười ngọt ngào, cô nhìn đôi mắt đen huyền của luật sư Cố, sau đó khoác lấy tay cô, dẫn vào trong bàn đã được đặt sẵn.
Cố Từ Hàm nhìn Châu Đông Vũ với ánh mắt tràn đầy cảm xúc: "Tiểu Vũ, luôn luôn là cậu khiến tớ cảm thấy muốn được dựa dẫm." Cô nói, giọng điệu trầm ấm.
Châu Đông Vũ đáp lại bằng nụ cười thân thiện và ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Điều này khiến Cố Từ Hàm cảm nhận một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng trong những lúc khó khăn, có Châu Đông Vũ ở bên cạnh, mọi điều đều trở nên dễ dàng hơn và cô có thể hoàn toàn tin tưởng vào người bạn thân này.
"Nếu cậu ngỏ ý với tớ trước Gia Hạo, không chừng tớ đã nhận lời của cậu rồi đấy. Tiếc nhỉ?" Châu Đông Vũ liếc mắt nhìn Cố Từ Hàm, một nụ cười ngọt ngào hiện lên trên môi.
Cố Từ Hàm không kìm được liền bật cười: "Nếu cậu không phải là bạn thân của tớ, chắc chắn Gia Hạo sẽ chỉ là một vì sao lạc, mơ hồ bay trên bầu trời, không bao giờ chạm được đến thế giới của cậu."
Một cái "A.." bất ngờ thoát ra từ miệng Châu Đông Vũ, "Này! Chúng ta làm kẻ thù đi Tiểu Hàm."
Châu Đông Vũ vừa đi vừa tíu tít bên Cố Từ Hàm, họ cùng nhau bước vào bên trong phòng ăn đặc biệt, nơi ánh đèn ấm áp và âm nhạc dịu dàng tạo nên bầu không khí thoải mái.
Châu Đông Vũ gắp đồ ăn cho Cố Từ Hàm, giọng nói trầm xuống có chút lo lắng: "Tiểu Hàm, dư luận hiện đang rất căng thẳng về vụ án Hứa Quang Vỹ, tớ đang lo cho cậu."
Cố Từ Hàm nhìn vào đôi mắt lo âu sâu thẳm của Châu Đông Vũ, thở dài với vẻ mệt mỏi: "Tiểu Vũ, tớ biết, nhưng cậu đừng quá lo lắng. Tớ lo cho sự bao đồng của cậu hơn."
Châu Đông Vũ nhẹ nhàng nói, ánh mắt cô chứa đầy sự quan tâm: "Tớ biết cậu đang đứng trước một số việc quan trọng cần giải quyết liên quan đến tiền bạc, nhưng nếu cậu cần nhiều tiền đến vậy, hãy nên suy nghĩ lại việc hỏi tớ. Đừng bán mạng vì tiền như thế."
Cố Từ Hàm nhìn Châu Đông Vũ với ánh mắt kiên định: "Cậu cũng biết đây là chuyện riêng của tớ, tớ muốn tự mình giải quyết."
Châu Đông Vũ lắc đầu, ánh mắt đầy lo lắng: "Tớ biết cậu đang gặp khó khăn, nhưng cậu không cần giữ bí mật với tớ. Nếu cần giúp đỡ, chỉ cần nói với 'Châu tổng' này một tiếng."
Cố Từ Hàm nheo mắt, miệng nở nụ cười kháng cự: "Trước đây tớ cũng nghi ngờ khả năng cả đời này cũng không đủ số tiền đó. Nhận lời giúp mấy tên nhà giàu, tớ sẽ sớm thành công với kế hoạch thôi. Cậu đừng lo nhé Tiểu Vũ, tin tưởng vào tớ."
Châu Đông Vũ thở dài, đôi mắt buồn rầu: "Tớ tin cậu chứ đâu tin được mấy tên đó."
Cố Từ Hàm cười khổ.
Hai người vui vẻ trò chuyện và thưởng thức bữa ăn đến tối.
Châu Đông Vũ: "Tiểu Hàm, cậu muốn về nhà tớ coi một bộ phim tài liệu mới ra mắt không? Lâu rồi chúng ta chưa xem phim cùng nhau."
Cố Từ Hàm đáp: "Tiểu Vũ, hôm nay tớ phải ghé văn phòng lấy hồ sơ và tài liệu cho hội nghị luật sư vào tuần sau. Để khi khác nhé."
Châu Đông Vũ có hơi thất vọng nhưng luôn thông cảm cho Cố Từ Hàm.
Hai người đang rời đi thì tình cờ Châu Đông Vũ nhìn thấy Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga, hai người cũng đang rời khỏi nhà hàng.
Châu Đông Vũ đứng khựng lại, hành động có vẻ mờ ám, liền nói khẽ với Cố Từ Hàm: "Tiểu Hàm, cậu về trước đi, tớ có việc cần làm."
Cố Từ Hàm nhìn theo ánh mắt của Châu Đông Vũ hướng về phía Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga cùng Jo Hirano.
"Tiểu Vũ, cậu định làm gì thế?" Cố Từ Hàm lo lắng, hành động do dự như con mồi đang rình rập này của Châu Đông Vũ đích thị là có vấn đề.
"Đó là Na Vĩnh Hi, hậu duệ của Na Lạp thị." Châu Đông Vũ vội vàng giải thích rồi âm thầm lấy máy ảnh mini ra chụp lén.
Cố Từ Hàm cũng hiểu được để có được sự nổi tiếng hiện tại, Châu Đông Vũ ngoài thông minh và sáng tạo trong cách làm việc ra, còn phải tranh thủ mọi cơ hội quý giá thu thập thông tin cần thiết để bỏ vào bài viết của cô, tăng thêm sự uy tín và độc quyền.
Không phải lúc nào Na Vĩnh Hi cũng lộ diện trước công chúng, nhất là khi bên cạnh bà là Dương Nguyệt Nga, trưởng nữ của gia tộc. Vào thời Dân Quốc, dòng họ Na Lạp đã tinh tế biến đổi, lựa chọn họ Na hoặc Triệu, một cách thông minh để gần gũi hơn với nền văn hóa Hán.
Họ Na Lạp, một thế kỷ trước, từng là biểu tượng của quyền lực và sự thịnh vượng. Thời gian qua đi, dù không còn ngự trị trên đỉnh cao như xưa, nhưng dấu ấn mà họ để lại vẫn khiến người khác tràn đầy kính trọng. Na Vĩnh Hi, từng là một thiếu nữ thông minh, đầy mưu mô, đã khéo léo xây dựng một đế chế thương mại về vàng bạc và đá quý, tỏa sáng rực rỡ trên bản đồ kinh tế. Khi bà quyết định rút lui, sự nghiệp huy hoàng này được giao cho con cháu nối tiếp, trong đó, Dương Nguyệt Nga, với đôi tay vàng, đang điều hành một chuỗi thương hiệu trang sức cẩm thạch nổi tiếng, đích thực là niềm tự hào của gia tộc.
Vệ sĩ của Na Vĩnh Hi lập tức nhận ra động tác khả nghi từ Châu Đông Vũ - cô đang chụp lén. Anh nhanh nhẹn tiến về phía cô, ngăn chặn mọi hành động tiếp theo.
Phía sau anh vài bước, một vệ sĩ khác tiến lên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Mau xóa hình cô vừa chụp."
Nhưng Châu Đông Vũ, với vẻ quyết đoán, quả quyết không làm theo. Vệ sĩ này không chần chừ, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, định giành lấy chiếc máy ảnh.
Ánh mắt Cố Từ Hàm sắc bén như lưỡi dao, lập tức ngăn cản và yêu cầu tên vệ sĩ mau bỏ tay ra khỏi Châu Đông Vũ.
Với giọng điệu vững chắc, Cố Từ Hàm nói: "Anh đang cố gắng lấy chiếc máy ảnh của cô ấy mà không có sự đồng ý. Đó là việc không đúng. Bỏ tay ra khỏi cô ấy và chúng ta có thể giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng."
Vệ sĩ trố mắt, nhưng giọng của hắn vẫn kiên định: "Việc chụp lén người khác là vi phạm quyền riêng tư. Mau xóa ngay hình ảnh cô kia vừa chụp được."
"Anh có bằng chứng cô ấy đã chụp lén hay không? Và chụp lén ai? Nếu không có thì anh đang vu khống cho cô ấy." Cố Từ Hàm nói, thanh âm không chút khoan nhượng.
"Cô gái này hướng camera về phía bà chủ của tôi, chúng tôi đều nhìn thấy. Chỉ cần cô ấy mở camera ra cho chúng tôi kiểm tra xem là được." Tên vệ sĩ phản bác, giọng anh ta mang theo một chút bức bối và sự tức giận.
Cố Từ Hàm nhẹ nhàng cười, giọng điệu quả quyết: "Sự nhận định của anh không phải bằng chứng cụ thể. Nếu anh không có bằng chứng rõ ràng, anh không có quyền yêu cầu cô ấy mở camera ra để kiểm tra."
Na Vĩnh Hi và Dương Nguyệt Nga cảm thấy đằng kia có sự bất thường. Jo Hirano, với ánh mắt sắc bén, đưa tay ra và nhẹ nhàng chỉ vào lối ra, "Bà ngoại, mẹ, hai người hãy về trước. Để con ở lại xử lý vụ việc. Bà ngoại và mẹ không nên ở đây quá lâu." Giọng nói của anh trầm thấp và đầy quyết đoán.
Dương Nguyệt Nga dừng lại một chút, nhưng cuối cùng bà cũng gật đầu, chấp nhận lời khuyên của con trai. Bà cùng với Na Vĩnh Hi nhanh chóng bước đi, để lại sau lưng một bầu không khí đầy bí ẩn.
Jo Hirano sau đó bước tới, lắng nghe đầu đuôi câu chuyện từ phía vệ sĩ.
Anh giới thiệu tên và lịch sự hỏi tên Cố Từ Hàm và Châu Đông Vũ, sau đó nói với giọng điềm đạm, đôi mắt anh nhìn luật sư Cố một cách chân thành: "Cố tiểu thư, tôi hiểu quan điểm của cô và tôi đồng tình với việc sự nhận định này không thể coi là bằng chứng. Tuy nhiên, tôi cũng mong cô hiểu rằng trong tình huống này, mọi người chỉ lo lắng cho sự an toàn và quyền riêng tư của lão phu nhân. Nếu Châu tiểu thư không có ý định gì gây bất lợi cho lão phu nhân, xin hãy đồng ý mở camera để chúng tôi xác minh, tôi tin rằng sự việc có thể được giải quyết nhanh chóng và không gây phiền toái cho ai."
Cố Từ Hàm giọng điệu mạnh mẽ đáp lại: "Anh Jo, tôi hiểu anh quan tâm đến sự riêng tư của lão phu nhân." Cô thở dài một cách căng thẳng, "Nhưng anh cũng cần nhớ rằng sự riêng tư không chỉ là quyền của lão phu nhân mà cũng là quyền của mỗi cá nhân, trong đó có bạn của tôi. Đòi hỏi ai đó phải mở thiết bị cá nhân của mình chỉ dựa trên một sự nghi ngờ không có căn cứ là vi phạm quyền riêng tư của họ."
Cô nhấn mạnh, giọng đầy đanh thép: "Nếu anh muốn xác minh, anh cần có một lý do hợp pháp và rõ ràng. Trong trường hợp này, chỉ dựa vào việc 'hướng camera' rồi nghi ngờ chụp lén là chưa đủ bằng chứng. Anh không nên xem thường quyền riêng tư của một người chỉ vì những nghi ngờ không chắc chắn."
Cố Từ Hàm nét mặt đầy tự tin, "Một lần nữa, nếu anh và hai người đây có bằng chứng chứng minh rằng bạn tôi đã chụp lén, thì hãy đưa ra. Nếu không," Cô nghiêng đầu về phía anh, ánh mắt đầy quyết đoán, "Tôi đề nghị chúng ta nên tôn trọng quyền riêng tư của bạn tôi và giải quyết sự việc này một cách ổn thỏa."
Jo Hirano nhìn vào đôi mắt sắc bén của Cố Từ Hàm. Một nguồn năng lượng và cá tính mạnh mẽ đến từ cô làm anh thầm ngưỡng mộ. Anh nhận ra đối diện mình là một cô gái thông minh và quyết đoán, không chỉ xinh đẹp sắc sảo mà còn rất thú vị. Anh nheo mắt mỉm cười, âm thầm suy nghĩ: "Tấm ảnh này sẽ mang cô tìm đến tôi." Jo Hirano nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn thời gian của Cố Từ Hàm và Châu Đông Vũ, sau đó lệnh cho vệ sĩ cùng rời đi.
Châu Đông Vũ nhìn theo bóng dáng của Jo Hirano và vệ sĩ. Cô quay lại, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Cố Từ Hàm. Lọn tóc của Cố Từ Hàm bay bay nhẹ, đôi mắt vẫn đẹp đẽ và quyết đoán như màn tranh luận vừa rồi.
Châu Đông Vũ không thể không thán phục sự dũng cảm và tài ứng xử tình huống của bạn mình. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần: "Cảm ơn cậu nhiều lắm Tiểu Hàm, nếu không có cậu, có lẽ tấm ảnh quý giá này của nhị lão phu nhân sẽ không còn nằm trong tay tớ nữa," cô nói, mím môi cười đắc thắng.
Hai người sau đó cùng rời khỏi nhà hàng, một ngày dài chuẩn bị kết thúc.
- _
Trên con đường đèn đường sáng lòa, chiếc xe chạy ngang qua hàng cây rủ lá, gió thổi đung đưa cành trong màn đêm. Jo Hirano ngồi bên trong một chiếc xe sang trọng, ánh sáng từ các cột đèn chiếu lên khuôn mặt đầy trầm tư của anh, làm nổi bật lên những đường nét nam tính tuyệt mỹ.
Vệ sĩ Chu Hiếu Thiên, một người đàn ông to lớn với bộ đồng phục đen tuyền, không giấu nổi sự hoài nghi: "Cậu chủ, sao cậu lại không tiếp tục đòi lại bức ảnh? Chúng ta đã có cơ hội rồi."
Jo Hirano nhìn về phía xa xăm, mở nhẹ cửa sổ xe, gió mát lạnh thổi vào làm lông mi anh rung rẩy.
"Sớm muộn gì tấm ảnh đó cũng sẽ xuất hiện trên mạng," anh nói từ từ, giọng điệu chậm rãi. "Nếu cô ấy thực sự đã chụp lén tại Bách Thiên Lâu, lần theo nguồn đăng tải tấm ảnh và đối chứng với camera tiền sảnh, đây sẽ là bằng chứng buộc tội cô ta."
Vệ sĩ ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên: "Cậu chủ nghĩ xa thật, nhưng nếu mọi chuyện diễn ra như vậy, chúng ta sẽ làm thế nào?"
Jo Hirano mỉm cười: "Đến khi đó, còn tùy vào tâm trạng của tôi, để xem cần phải làm gì với cô ấy. Đôi khi, sự kiên nhẫn cũng là một vũ khí. Không phải lúc nào cũng cần phải hành động."
Lấy cớ đó để gặp lại Cố Từ Hàm cũng không phải ý tồi. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, mỉm cười hài lòng.
Rồi em sẽ tự đến tìm tôi..
- _
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT