“Nào, thả em xuống!” Lư Thanh nhéo vào vai Hoàng Minh Triết, cô nghiêm nghị: “Đám cưới đang diễn ra, về cái gì hả? Thấy em chiều anh quá nên anh muốn làm gì thì làm à?”
Hoàng Minh Triết uỷ khuất, trông giống như một đứa trẻ làm sai bị người lớn trách mắng vậy, anh mím môi cam chịu.
Lư Thanh lén nhìn anh, rồi mềm lòng, hình như cô làm quá rồi.
Baby của cô tủi thân rồi!
Đôi vợ chồng Kha Phí vẫn đang say sưa đi mời rượu, còn cái tên Cố Dư Tiệp kia không biết trốn đi đâu rồi.
Lư Thanh nhìn quanh một vòng, thấy không có chuyện gì làm liền kéo Hoàng Minh Triết đi sắp xếp đồ cho Kha Phí.
Bữa tiệc kết thúc, khách khứa về hết, Kha Phí lúc này mới mệt mỏi ngã vào lòng Lư Thanh.
Cố Dư Tu đi phía sau cô ấy, thở dài một hơi.
Đáng lẽ cô ấy nên ngã vào lòng anh ấy mới phải chứ.
“Ngồi dậy nào, con heo lười biếng này.”
“Gì cơ? Mày kêu tao là heo á?” Kha Phí không tin được, hỏi lại.
Mặc dù thường ngày, cô ấy hay than béo, nhưng dáng người hơi bị chuẩn đấy nhé.
Lư Thanh là nhà thiết kế áo cưới, nên chiếc váy cưới mà Kha Phí đang mặc chính là tác phẩm đầu tiên của cô.
Lấy số đo của Kha Phí năm mười tám tuổi để may, dù đã mười năm trôi qua, cô ấy mặc vào vẫn vừa như in.
Lư Thanh vậy mà chê cô ấy béo.
Kha Phí sờ vào bụng Lư Thanh, cù lét cô, Lư Thanh không chịu được cười nghiêng ngả, miệng không ngừng cầu cứu Hoàng Minh Triết.
Thấy cô bị bắt nạt, Hoàng Minh Triết toan vào cứu thì bị Cố Dư Tu chặn lại.
“Anh tính lôi bà xã của tôi ra sao?”
“Bà xã anh đang bắt nạt người yêu tôi kìa.” Hoàng Minh Triết chẳng kiêng dè gì Cố Dư Tu.
“Là do cô gái của anh kêu bà xã của tôi béo đó.”
Kha Phí rất để ý đến ngoại hình của mình, Cố Dư Tu biết Lư Thanh chỉ đùa cô ấy thôi.
Nhưng anh ấy sợ, lúc về nhà Kha Phí lại lên cân, cô ấy mà thấy mình tăng cân thể nào cũng bắt đầu giảm cân cho mà xem.
Kha Phí vốn đã gầy rồi, Cố Dư Tu nhìn mà đau lòng, anh ấy còn muốn Kha Phí béo lên mấy cân nữa mà cô đâu có chịu.
“Thì sao? Người yêu tôi, tôi bênh.
Cô ấy nói béo thì là béo.” Hoàng Minh Triết cưng chiều nhìn Lư Thanh đang cười ngặt nghẽo nói.
Hai tên đàn ông cứ anh nói một câu, tôi nói một câu, không ai chịu nhường ai.
Trông như hai đứa trẻ trâu vậy.
Đùa được một lúc, Kha Phí dừng lại, tâm sự với Lư Thanh.
“Tao đi rồi, mày nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé.”
Cô ấy không yên tâm một chút nào, Lư Thanh rất lười nấu ăn, toàn gọi thức ăn ngoài thôi.
Lúc nào lười quá lại bỏ bữa, dạ dày cô đã yếu thì chớ, lại không biết trân trọng bản thân mình.
Thử hỏi sao Kha Phí không lo cho được.
“Mày đi hay không thì có khác gì nhau?” Bình thường Kha Phí và Cố Dư Tu đã sống với nhau như vợ chồng rồi, giờ tổ chức lễ cưới thì có thêm tờ giấy chứng nhận nữa thôi.
“Mày đúng là…” Kha Phí không nói nổi, bất lực bật cười.
Cô ấy hôn lên má Lư Thanh, âm thanh phát ra “chụt” một cái rất to.
Lúc này, Hoàng Minh Triết và Cố Dư Tu mới ngưng đấu mắt, quay ra nhìn hai người.
“Mày dám tấn công tao à? Đợi đấy!” Nói rồi Lư Thanh bắt lấy cổ tay Kha Phí, kéo cô ấy lại gần, làm một trận liên hoàn hôn khắp mặt cô ấy.
Kha Phí cũng chẳng phản kháng lại, cười khúc khích.
Cố Dư Tu mắt tròn mắt dẹt nhìn Lư Thanh đang ôm bà xã của mình, còn hôn cô ấy nữa.
Không công bằng! Cả ngày hôm nay, anh ấy chỉ mới hôn cô ấy đúng một lần, là vào lúc diễn ra hôn lễ.
Vậy mà Lư Thanh lại nẫng tay trên của anh.
Không được! Bình thường chỉ cần có Lư Thanh là Kha Phí sẵn sàng bỏ anh ấy ra phía sau.
Chẳng lẽ kết hôn rồi, vẫn phải nhường Lư Thanh sao?
Ngay trong lúc Cố Dư Tu định tiến lên tách hai người ra thì bị Hoàng Minh Triết ngăn lại.
“Anh đừng có làm người yêu tôi mất nhã hứng.”
“Anh không thấy họ làm gì sao?” Cố Dư Tu chỉ vào hai cô gái, khó hiểu.
Chẳng lẽ Hoàng Minh Triết không ghen tỵ? Hay là do anh ấy quá trẻ con, nên mới so đo tính toán mấy chuyện này?
“Là do bà xã của anh cù lét người yêu tôi trước mà, nên giờ cô ấy chỉ trả thù thôi.” Dù có hơi không thích một chút, nhưng Hoàng Minh Triết vẫn cố nhịn, ngăn cản Cố Dư Tu.
Ánh mắt anh không cam tâm, đôi môi đó vừa mới hôn anh, vậy mà giờ lại chạm vào người phụ nữ khác.
Trông Lư Thanh còn rất hạnh phúc nữa chứ!
“Trả thù cái khỉ! Họ đang thể hiện tình cảm, muốn cho chúng ta ra rìa đấy.” Cố Dư Tu nghiến răng, cái tên Hoàng Minh Triết này chỉ được cái to xác, chẳng biết cái gì, lúc nào cũng nghe theo lời Lư Thanh răm rắp, ừm, mặc dù thường ngày anh ấy cũng không dám cãi lại Kha Phí, nhưng ít nhất cũng hơn tên ngốc Hoàng Minh Triết.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Hoàng Minh Triết vẫn dối lòng, anh không ghen tỵ, không ghen tỵ..