Xử lí xong Trấn Mai, Kha Phí lập tức quay trở lại bệnh viện, cô nhờ Cố Dư Tu chuẩn bị đưa Lư Thanh về Yên Thành.
"Anh phải làm sao để mọi thứ liên quan đến Thanh phải biến mất."
"Tin anh đi mà."
Cố Dư Tu hôn nhẹ lên trán Kha Phí đầy cưng chiều, anh lấy tay áp lên hai bên má cô.
Lại sắp phải xa cô nữa rồi, anh không muốn chút nào.
"Em biết anh đang nghĩ gì đấy nhé."
"Biết thật không?" Cố Dư Tu cúi xuống, cằm đặt lên vai cô ngọ nguậy, môi còn lướt qua cổ cô.
Kha Phí có chút nhột, nhẹ đẩy anh ra.
Trong bệnh viện, Lư Thanh nằm trong phòng bệnh, hai mắt nhắm nghiền, phần đầu quấn vải trắng, khuôn mặt không có chút sống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô.
Tựa như một bông hoa tuyết yếu đuối có thể gục ngã bất cứ lúc nào, khiến cho người ta muốn nâng niu, bảo vệ.
"Anh Phan."
Kha Phí đẩy cửa đi vào, người đàn ông trẻ ngồi bên giường bệnh gật đầu, song vẫn chăm chăm nhìn Lư Thanh.
"Anh nghỉ ngơi chút đi."
Sắc mặt Trịnh Phan hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, anh khàn giọng nói: "Em cứ nghỉ ngơi đi, chắc đêm qua em cũng ngủ không nhiều ha."
"Vâng."
Nhận được điện thoại từ Kha Phí, Trịnh Phan đã tức tốc ngồi máy bay hai tiếng để đến đây.
Lư Thanh phẫu thuật xong, anh liền ngồi đợi cô tỉnh.
Kha Phí biết suốt đêm qua, Trịnh Phan chưa hề chợp mắt, cô ấy muốn khuyên anh nhưng biết anh chắc chắn sẽ không nghe cô ấy nói đâu.
"Giải quyết đến đâu rồi? Cần anh nhúng tay vào không?"
"A, không cần đâu ạ, có Dư Tu rồi."
"Ừm."
Trịnh Phan là người ít nói, luôn cho người ta cảm giác khó gần, nhưng bất cứ chuyện gì gây hại cho Lư Thanh, anh đều ngay lập tức xử lí nó.
Việc chuyển Lư Thanh về Yên Thành phải mất đến một tuần liền.
Mặc dù tổng bộ của ST ở Hải Thành, nhưng nếu về Yên Thành, sẽ có bố mẹ và Trịnh Phan chăm sóc Lư Thanh, nghĩ đến đó Kha Phí cũng yên tâm phần nào.
Yên Thành lại là nơi vô cùng phù hợp để tịnh dưỡng nữa, không ồn ào tấp nập như Hải Thành và Nam Thành, mang trong mình vẻ đẹp hoài cổ, không khí trong lành, lại có gia đình ở bên, Lư Thanh chắc chắn sẽ mau khoẻ lại.
Nửa tháng sau...
Cuối cùng, Tạ Du không chịu nổi nữa, anh chấp nhận xin hàng.
Được rồi, anh sẽ xin lỗi cô, cô muốn gì cũng được hết.
"An An, cô chuyển toàn bộ đồ mà tôi mua suốt nửa tháng qua đến căn hộ của tôi và Lư Thanh đi."
"Dạ vâng ạ." An An vô cùng vui vẻ, cuối cùng ông sếp cứng đầu nhà mình cũng đã chủ động làm hoà rồi.
Phải nói suốt nửa tháng qua, An An sống trong thấp thỏm lo âu, làm việc gì cũng phải cẩn thận dè dặt từng chút một.
Còn Tạ Du hầu hết đều tăng ca rồi ngủ luôn ở công ty, có lúc lại quay về Tạ trạch tá túc vài đêm.
Đến buổi chiều, Tạ Du hôm nay tan ca sớm hơn thường ngày.
Nhân viên lễ tân thấy sếp lớn như vậy, máu hóng chuyện lại nổi lên, group chat công ty lại một lần nữa dậy sóng.
Sếp lớn và người yêu hoà hợp lại rồi sao?
Trong lúc mọi người đang hoang mang thì An An liền ấn like một tin nhắn, có nội dung "Cuộc tình của sếp êm đẹp, sau này dễ thở rồi".
Động thái của cô ấy nhanh chóng được các đồng nghiệp để ý, thi nhau vào hỏi dồn dập.
Tạ Du lái xe đi qua một cửa hàng hoa, anh liền ghé vào.
Lư Thanh từng nói cô rất thích hoa hướng dương, mỗi lần cô nói đến sở thích, thói quen hay những thứ mà cô ghét, Tạ Du đều tỏ vẻ không quan tâm.
Ấy vậy mà anh lại từng chút, từng chút một ghi nhớ chúng.
Cô từng nói, cô cảm thấy anh không hề yêu cô.
Nhưng cô không biết, anh yêu cô, yêu đến hèn mọn, anh rất sợ cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào, bất chấp đánh đổi tất cả mọi thứ chỉ vì cô.
Anh sợ cô biết...!sợ cô sẽ nhìn thấu sự tự ti trong anh.
Cô thích một Tạ Du lãnh đạm, một Tạ Du hiên ngang tự tin trong mọi chuyện, chứ không phải một Tạ Du vì yêu mà mất trí.
Những lần cãi nhau trước, nhiều lúc anh không nhịn nổi liền muốn đi tìm cô, nhưng cô luôn là người chủ động giảng hoà.
Anh đã quen với điều đó, thậm chí, anh nghĩ đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy cô yêu anh, cô cần anh nhiều như thế nào.
Nghĩ như vậy, Tạ Du bất giác cong môi mỉm cười, ánh mắt anh đầy dịu dàng nhìn bó hoa trong tay.
Có mấy cô gái đi trên đường, không nhịn được muốn bắt chuyện làm quen với anh.
Một người con trai đi mua hoa, lại còn cười ngây ngốc như thế chắc chắn là đang nghĩ đến người mình yêu rồi.
Tạ Du đặt nhẹ bó hoa ở lên ghế phụ, anh có nên nhắn tin hay gọi điện để báo trước cho Lư Thanh không nhỉ?
Đã hơn hai tuần anh chưa nhìn thấy cô, chưa được nghe giọng cô.
Anh nhớ cô chết đi mất!
Hận không thể mọc cánh bay về nhà để ở cạnh cô.
Thôi thì anh sẽ tạo bất ngờ cho cô vậy, chắc chắn cô sẽ vui lắm đây..